Chương trước
Chương sau
Tiêu Chỉ Tinh mím môi nói: “Xin lỗi chủ tịch, vừa nãy chủ tịch Dương cảm thấy căn biệt thự vườn kia trị giá một tỷ rưỡi quá đắt nên không mua nữa, bỏ về rồi”.
 
“Bốp!”
 
Chủ tịch Thành Mộng Hoan tát cô ta một cái, cả giận nói: “Con mẹ nó ai cho phép cô dám đòi chủ tịch Dương bỏ tiền mua biệt thự của chúng ta?”
 
“Chủ tịch Dương là cổ đông lớn nhất của thành Mộng Hoan. Cho cậu ấy biệt thự tỷ rưỡi đã là gì?”
 
“Bây giờ lập tức gọi cho chủ tịch Dương, bảo chúng ta tặng căn biệt thự này cho cậu ấy. Bây giờ cô, à không, tôi sẽ tự đi tìm cậu ấy, làm thủ tục chuyển nhượng cho cậu ấy”.
 
Tiêu Chỉ Tinh bị tát, vẻ mặt ấm ức.
 
Nhưng cô ta cũng biết mình đã bỏ lỡ vị khác quý giá thế nào, trong lòng cực kỳ hối hận. Biết trước như vậy cô ta đã quấn lấy chủ tịch Dương đòi ông ta mua nhà.
 
“Chủ tịch, tôi, tôi không có số của chủ tịch Dương”.
 
Tiêu Chỉ Tinh cúi đầu, đỏ mắt nói.
 
“Bốp!”
 
Chủ tịch Thành Mộng Hoan lại tát thêm cái nữa: “Con mẹ nó cô làm ăn kiểu gì vậy? Chủ tịch Dương tự mình tới mua nhà, thế mà cô còn không nhận ra, đến cả số điện thoại của người ta cũng không có. Cô là lợn à?”
 
Tiêu Chỉ Tinh ức phát khóc. Cô ta không biết chủ tịch Dương, không có số của đối phương sao lại là lỗi của cô ta?
 
Nhưng cô ta không dám giải thích, chỉ có thể liên tục nói: “Xin lỗi chủ tịch, tôi biết sai rồi. Nếu sau này gặp lại anh ấy, tôi nhất định sẽ nhận ra”.
 
“Bốp!”
 
Chủ tịch thành Mộng Hoan lại tát cô ta tiếp: “Con mẹ nó cô đúng là đồ óc lợn. Chủ tịch Dương mua nhà một lần là đủ rồi, sao sẽ còn tới tìm cô mua nhà nữa?”
 
Các nhân viên khác đều sợ hãi cúi gằm xuống, sợ chọc giận chủ tịch.
 
Tiêu Chỉ Tinh bị chủ tịch thành Mộng Hoan tát ba phát, lúc trước đã bị người đàn ông trung niên kia tát một phát, hiện giờ cả hai bên mặt đều sưng vù.
 
Cô ta ấm ức không dám hé răng nửa lời.
 
Chủ tịch Thành Mộng Hoan biết được thân phận của Dương Thanh, nghe nói mấy gia tộc trong tám nhà đứng đầu Yến Đô đều nghe theo anh.
 
Ông ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội làm quen Dương Thanh, chỉ là vẫn chưa có.
 
Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày hôm nay, kết quả vừa tới thì người lại đi mất, khiến ông ta rất tức giận.
 
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Tần Y đi theo Mễ Tuyết đến phòng tài chính. Sau khi tiếng quẹt thẻ thành công vang lên, Mễ Tuyết kích động nói.
 
“Cảm ơn anh Thanh!”
 
Mễ Tuyết rất vui mừng. Một đơn hàng này có thể kiếm được gần một triệu tiền hoa hồng.
 
Đối với cô ta, đây là một món tiền khổng lồ.
 
Dương Thanh mỉm cười: “Sống tốt sẽ được trời thương, đây là thứ cô đáng được nhận. Hơn nữa cô là nhân viên bán hàng, tôi cần mua nhà, cô không cần cảm ơn tôi”.
 
Mễ Tuyết kích động tới mức hai mắt hoe đỏ, nghẹn ngào nói: “Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn anh Thanh và chị Y”.
 
Dù sao cũng là biệt thự tỷ rưỡi, thủ tục chuyển nhượng rất nhanh.
 
Dương Thanh lấy danh nghĩa của Mã Siêu để mua căn biệt thự này.
 
“Được rồi, bọn chị đi đây, hôm khác rảnh rỗi chị sẽ mời em ăn cơm”.
 
Tần Y cười nói.
 
Sau khi tiếp xúc với Mễ Tuyết một thời gian ngắn, Tần Y đã biết cô ta nhỏ hơn mình, hai người liền xưng chị em với nhau.
 
“Vâng ạ. Nhưng lúc đó em muốn mời chị và anh Thanh ăn cơm”.
 
Mễ Tuyết cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.