Chương trước
Chương sau
Tào Khánh thêm mắm thêm muối, hoàn toàn không nhắc tới tên của Dương Thanh.
 
Nhưng không phải hắn không nhắc tới tên Dương Thanh, mà là cho đến lúc này hắn vẫn chưa biết Dương Thanh tên là gì.
 
Rõ ràng, những lời tố cáo đó của hắn chắc chắn sẽ khiến Tào Trí tức giận.
 
“Đúng vậy, chính là ở quán bar Hồng Nhan. Hắn còn cao giọng nói là tốt nhất anh nên mang theo nhiều người một chút, hắn không đi đâu cả, chỉ ở quán bar Hồng Nhan chờ anh đến quỳ lạy xin tha”.
 
Tào Khánh lại nói rồi mới cúp điện thoại.
 
“Nhóc con, tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi, anh tao rất tức giận và sẽ lập tức mang người đến quán bar Hồng Nhan”.
 
Tào Khánh nói với vẻ đầy hống hách: “Ngay cả chủ gia tộc của tám gia tộc lớn ở Yến Đô gặp anh tao cũng phải theo sau như con chó”.
 
“Càng huống hồ là mày? Đợi anh tao đến đây rồi, e rằng mày sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đâu”.
 
“Có điều mày yên tâm đi. Mày chết rồi, tao sẽ chăm sóc thật tốt cho người phụ nữ của mày”.
 
“He he. Hạ Hà, em cũng đừng lo, anh rất dịu dàng, anh còn có cả đám anh em đầy dũng mãnh. Chờ sau khi anh chơi chán rồi sẽ tặng em cho đám anh em dũng mãnh đó của anh, để em đêm nào cũng được làm cô dâu”.
 
Trên mặt Tào Khánh lộ ra nụ cười khiến người ta phải kinh tởm, Hạ Hà tức đến nỗi toàn thân run lên: “Đồ khốn kiếp, khốn nạn!”
 
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Thanh: “Nếu mày còn dám làm nhục Hạ Hà thêm một câu nữa, chờ sau khi anh mày đến, tao sẽ cắt lưỡi mày trước”.
 
Tào Khánh đang định nói tiếp thì bị vệ sĩ bên cạnh hắn ngăn lại, hắn ghé tai Tào Khánh nói nhỏ: “Anh đừng manh động, hắn rất mạnh, hắn chỉ dùng một chân đá bay cái cốc đã khiến cho chân của ông chủ quán bar tàn phế, đủ để biết thực lực của hắn rất mạnh”.
 
“Đợi cậu Trí đến, anh muốn xử lý thằng ranh đó thế nào đều sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào nữa”.
 
Tào Khánh nghe lời của vệ sĩ mới ngậm miệng lại. Có điều ánh mắt hắn nhìn Dương Thanh đầy hằn học.
 
Trong đầu hắn đã bắt đầu nghĩ ra kế hoạch lát nữa sẽ hành hạ Dương Thanh như thế nào.
 
“Dương Thanh, anh cứ mặc em, với thực lực của anh, chắc chắn có thể rời khỏi đây một cách bình an vô sự”.
 
Hạ Hà đỏ mắt nhìn anh và nói: “Coi như em cầu xin anh đấy, cứ mặc kệ em, mau rời khỏi đây đi, có được không?”
 
“Không được!”
 
Dương Thanh lắc đầu: “Anh đã nói rồi, cho dù Thiên Vương có đến đây cũng không làm gì được chúng ta, em không tin anh sao?”
 
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Thanh, Hạ Hà đột nhiên cảm thấy hơi sững sờ.
 
Ngẩn ra mất một hồi lâu cô ta mới cắn đôi môi đỏ mọng và gật đâu nói: “Em tin anh!”
 
Ngay cả Hạ Hà cũng không biết tại sao, lời nói của Dương Thanh như có mê lực, rõ ràng nhìn thế nào họ cũng không có cơ hội chiến thắng, nhưng lời nói của Dương Thanh lại có thể thuyết phục được cô ta.
 
Rõ ràng, những lời tố cáo đó của hắn chắc chắn sẽ khiến Tào Trí tức giận.
 
“Đúng vậy, chính là ở quán bar Hồng Nhan. Hắn còn cao giọng nói là tốt nhất anh nên mang theo nhiều người một chút, hắn không đi đâu cả, chỉ ở quán bar Hồng Nhan chờ anh đến quỳ lạy xin tha”.
 
Tào Khánh lại nói rồi mới cúp điện thoại.
 
“Nhóc con, tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi, anh tao rất tức giận và sẽ lập tức mang người đến quán bar Hồng Nhan”.
 
Tào Khánh nói với vẻ đầy hống hách: “Ngay cả chủ gia tộc của tám gia tộc lớn ở Yến Đô gặp anh tao cũng phải theo sau như con chó”.
 
“Càng huống hồ là mày? Đợi anh tao đến đây rồi, e rằng mày sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đâu”.
 
“Có điều mày yên tâm đi. Mày chết rồi, tao sẽ chăm sóc thật tốt cho người phụ nữ của mày”.
 
“He he. Hạ Hà, em cũng đừng lo, anh rất dịu dàng, anh còn có cả đám anh em đầy dũng mãnh. Chờ sau khi anh chơi chán rồi sẽ tặng em cho đám anh em dũng mãnh đó của anh, để em đêm nào cũng được làm cô dâu”.
 
Trên mặt Tào Khánh lộ ra nụ cười khiến người ta phải kinh tởm, Hạ Hà tức đến nỗi toàn thân run lên: “Đồ khốn kiếp, khốn nạn!”
 
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Thanh: “Nếu mày còn dám làm nhục Hạ Hà thêm một câu nữa, chờ sau khi anh mày đến, tao sẽ cắt lưỡi mày trước”.
 
Tào Khánh đang định nói tiếp thì bị vệ sĩ bên cạnh hắn ngăn lại, hắn ghé tai Tào Khánh nói nhỏ: “Anh đừng manh động, hắn rất mạnh, hắn chỉ dùng một chân đá bay cái cốc đã khiến cho chân của ông chủ quán bar tàn phế, đủ để biết thực lực của hắn rất mạnh”.
 
“Đợi cậu Trí đến, anh muốn xử lý thằng ranh đó thế nào đều sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào nữa”.
 
Tào Khánh nghe lời của vệ sĩ mới ngậm miệng lại. Có điều ánh mắt hắn nhìn Dương Thanh đầy hằn học.
 
Trong đầu hắn đã bắt đầu nghĩ ra kế hoạch lát nữa sẽ hành hạ Dương Thanh như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.