Chương trước
Chương sau
Chương 596: Tuyệt đối không tha
Tiền Bưu lập tức lao vọt tới chỗ nữ sát thủ.
Lúc này nữ sát thủ chỉ thấy lạnh cả người. Cô ta theo dõi Tần Thanh Tâm đã lâu, thậm chí còn hiểu rõ như lòng bàn tay những người Tần Thanh Tâm từng tiếp xúc.
Dù vậy cô ta vẫn không ngờ lại có một cao thủ mạnh như vậy âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm.
Trong lòng nữ sát thủ hiểu rõ, muốn dẫn Tần Thanh Tâm đi là không thể. Cô ta chỉ đành bỏ kế hoạch bắt Tần Thanh Tâm, sau đó xoay cổ tay cầm dao đâm về phía Tiền Bưu.

“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh, sau đó dao găm trên tay nữ sát thủ bị hất bay.
“Ầm!”
Tần Thanh Tâm chưa kịp phản ứng lại, Tiền Bưu đã đá mạnh vào ngực nữ sát thủ.

Khi bị Tiền Bưu đánh bay dao găm, nữ sát thủ hiểu nếu ở lại chỉ có nước chết. Thế là cô ta không hề do dự, thừa lúc bị đá liền thuận thế lộn một vòng sau đó co giò bỏ chạy.
“Sếp Tần, cô không sao chứ?”
Tiền Bưu cũng không đuổi theo mà chỉ lo lắng nhìn Tần Thanh Tâm hỏi.
Bây giờ đuổi theo lỡ trúng kế điệu hổ ly sơn sẽ khiến Tần Thanh Tâm gặp nguy hiểm, ông ta có chết cũng không gánh nổi.
Lúc này Tần Thanh Tâm mới hoàn hồn, tim đập như trống bỏi, im lặng một hồi mới lắc đầu: “Tôi không sao!”
“Cô đừng sợ, cậu Thanh đang trên đường đến đây, chắc cũng sắp tới rồi”.
Tiền Bưu nhìn đồng hồ nói.
Ông ta vừa dứt lời một bóng người lập tức xuất hiện ngay cửa, là Dương Thanh.
“Tâm, em có sao không?”
Dương Thanh vừa vọt vào cửa đã đi tới bên cạnh Tần Thanh Tâm, vẻ mặt lo lắng kiểm tra xem cô có bị thương không.
Tần Thanh Tâm khẽ lắc đầu: “Em không sao, ông Tiền đã cứu em”.
Sau khi thấy Tần Thanh Tâm không sao, Dương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn cảnh tượng lộn xộn trong phòng làm việc liền biết vừa có đánh nhau.
“Dương Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có người muốn giết em?”
Trong lòng Tần Thanh Tâm vẫn còn sợ hãi, sắc mặt lo lắng hỏi.
Dương Thanh cũng không muốn để Tần Thanh Tâm tham dự vào chuyện của mình nhưng đã đến nước này sợ là không giấu được nữa.
Anh ôm vai Tần Thanh Tâm, nghiêm túc nói: “Bây giờ Tiền Bưu sẽ đưa em đến nhà họ Quan, anh phải xử lý một số việc, khi nào xong sẽ qua đó tìm em!”
Dường như nhận ra được vẻ nghiêm nghị trong mắt Dương Thanh, Tần Thanh Tâm cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lo lắng dặn dò: “Dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt!”
“Được!”
Dương Thanh khẽ hôn lên trán Tần Than Tâm, sau đó trịnh trọng nói với Tiền Bưu: “Sự an toàn của vợ tôi nhờ cả vào ông!”
Cơ thể Tiền Bưu hơi run lên, vô thức đứng thẳng người dõng dạc nói: “Cậu Thanh yên tâm, có tôi ở đây, sếp Tần tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện!”
“Tốt!”
Dương Thanh gật đầu.
Hiện giờ Tần Đại Dũng đã rơi vào tay Vũ Văn Bân, Tần Y cũng bị Châu Ngọc Thúy dẫn đi. Dương Thanh phải nghĩ cách cứu hai người này ra trước.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Tam Hòa, anh gọi điện thoại: “Vũ Văn Cao Dương, tôi không cần biết ông dùng cách gì nhưng nhất định phải ngăn cản Vũ Văn Bân. Nếu bố vợ và em vợ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến gia tộc Vũ Văn chôn cùng bọn họ!”
Giọng nói của Dương Thanh như đến từ địa ngục khiến Vũ Văn Cao Dương sợ run người, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh ta đã bắt cóc bố vợ tôi, cho người dẫn em vợ tôi đi. Vừa rồi, anh ta còn sai người đến ám sát vợ tôi. Nếu tôi không bố trí người âm thầm bảo vệ thì cô ấy đã bị giết rồi!”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói ngập tràn sát khí.
Vũ Văn Cao Dương nghe vậy, sắc mặt thay đổi, khó nén cơn giận đang trỗi dậy trong lòng. Ông ta cũng nghiến răng nói: “Thằng khốn kiếp này dám làm chuyện tày trời như vậy. Con yên tâm, bố nhất định sẽ ngăn nó lại!”
“Chỉ là nếu con tìm được nó, bố mong con có thể tha cho nó một con đường sống”.
Việc khiến Dương Thanh tức giận chính là Vũ Văn Bân đã chạy tới Giang Hải ám sát vợ anh mà Vũ Văn Cao Dương còn dám cầu xin anh.
“Ông có tư cách dạy tôi nên làm thế nào sao?”
Dương Thanh tức giận nói: “Bảo tôi tha cho anh ta cũng được, trong vòng mười phút anh ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi. Nếu không tôi sẽ khiến anh ta sống không bằng chết!”
Bao nhiêu năm qua Dương Thanh chưa từng mất kiểm soát như vậy. Anh chỉ cảm thấy sát khí trong lòng đang sôi trào mãnh liệt.
Vũ Văn Bân muốn đối phó anh thế nào cũng được, nhưng anh ta không nên dùng tính mạng người thân của anh để uy hiếp anh.
Vũ Văn Cao Dương ở đầu dây bên kia cũng nhận thấy sự tức giận của Dương Thanh, trong lòng vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn bã.
Vũ Văn Bân là con trai của ông ta, Dương Thanh cũng vậy. Dù bên nào bị thương ông ta cũng không muốn.
“Con yên tâm, trong vòng mười phút, bố nhất định sẽ bảo nó thả bố vợ và em vợ con ra”.
Vũ Văn Cao Dương không nói thêm gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
Lúc này hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu, tay nắm chặt vô lăng, liên tục đạp chân ga.
Chiếc Phaeton màu đen như tia chớp lao nhanh trên đường cao tốc của Giang Hải.
“Anh Thanh, tìm được Vũ Văn Bân rồi, em lập tức gửi định vị cho anh”.
Lúc này điện thoại trong tay Dương Thanh vang lên, là Mã Siêu gọi tới.
“Được!”
Dương Thanh nhanh chóng nhận được định vị của Mã Siêu gửi tới.
“Dù anh là ai, hôm nay anh nhất định phải chết!”
Dương Thanh nhìn định vị trên bản đồ, trong mắt lóe lên sát khí.
Chỗ đó chỉ cách vị trí hiện tại của anh năm phút lái xe.
Bây giờ đã hết mười phút mà anh vẫn chưa nhận được tin tức Vũ Văn Bân thả Tần Đại Dũng và Tần Y.
Rõ ràng Vũ Văn Cao Dương đã thất bại, vậy thì đừng trách anh ra tay độc ác.
Dương Thanh lái xe đến một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại thành.
Định vị Mã Siêu gửi cho anh chính là chỗ này. Dương Thanh vừa xuống xe đã cảm thấy mấy luồng khí thế mạnh mẽ khó lường.
Đúng lúc này Vũ Văn Cao Dương lại gọi điện thoại tới.
Ông ta nói: “Dương Thanh, coi như bố xin con, con đừng ra tay với Vũ Văn Bân được không?”
 
“Vũ Văn Cao Dương, ông nghe cho rõ đây. Tôi không ra tay với gia tộc Vũ Văn là vì khi mẹ còn sống đã bắt tôi thề độc, không cho tôi đụng đến các người”.
“Nhưng lần này là Vũ Văn Bân khiêu khích tôi trước, hôm nay anh ta phải chết!”
“Đương nhiên nếu ông muốn trả thù cho anh ta thì cứ việc ra tay. Nhưng ông cũng phải chuẩn bị tinh thần bị diệt tộc đi!”
Giọng của Dương Thanh vô cùng lạnh lẽo.
“Dương Thanh, con không được giết nó, vì nó là…”
Vũ Văn Cao Dương còn chưa nói xong thì Dương Thanh đã cúp điện thoại.
Bảo anh tha cho Vũ Văn Bân à, đừng có mơ!
“Dương Thanh, rốt cuộc mày cũng đến rồi!”
Dương Thanh vừa bước vào tòa nhà bỏ hoang, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.
Chỉ thấy Vũ Văn Bân đang ngồi trên ghế mây, xung quanh có vài cao thủ súng ống đầy đủ đứng sừng sững.
Mà trên xà nhà sau lưng Vũ Văn Bân chính là Tần Đại Dũng máu me đầy người đang bị treo lơ lửng.
“Bố!”
Thấy Tần Đại Dũng như vậy, mắt Dương Thanh như muốn nứt ra, gào lớn lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.