Chương trước
Chương sau
Chương 595: Cơn giận của Dương Thanh
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, sắc mặt Dương Thanh lập tức sa sầm xuống, con ngươi lóe lên sát khí mãnh liệt.
“Vũ Văn Bân, anh dám đến Giang Hải cơ à?”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Ha ha, Giang Hải có phải đầm rồng hang cọp gì đâu mà tao không dám tới?”

Vũ Văn Bân cười lớn, thái độ cực kì kiêu ngạo.
“Bố vợ tôi đâu?”
Dương Thanh hỏi.
Anh không tin Vũ Văn Bân lấy điện thoại của Tần Đại Dũng gọi cho mình chỉ để chào hỏi một tiếng.

“Chết rồi!”
Vũ Văn Bân bỗng cười nói.
“Vũ Văn Bân, anh đang khiêu khích tôi đấy à? Nếu bố vợ tôi bị tổn thương dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ khiến anh sống không bằng chết!”
Lòng Dương Thanh bừng bừng lửa giận, nhưng anh không tin Tần Đại Dũng đã chết.
“Dương Thanh, mày có biết nói vậy sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?”
Vũ Văn Bân đột nhiên hỏi rồi nói tiếp: “Mày dám đe dọa tao, hôm nay tao phải cho ông ta một trận nhừ đòn!”
“Đánh đi! Đánh đến khi nào ông ta không nhúc nhích được thì thôi!”
Sau đó, Vũ Văn Bân lập tức ra lệnh.
“Thịch thịch thịch thịch!”
Giay tiếp theo, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng đấm đá tàn nhẫn.
“Ư ư ư…”
Cùng với đó là những tiếng rên rỉ đau đớn của Tần Đại Dũng.
Hình như miệng ông ấy bị nhét thứ gì đó nên chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa.
“Vũ Văn Bân, người khiến anh mất vị trí chủ gia tộc là tôi, muốn trả thù thì tìm tôi, đừng trút giận lên những người vô tội!”
Dương Thanh gắng sức bình tĩnh nói.
Nếu Mã Siêu ở đây, anh ta nhất định sẽ nhận ra, Dương Thanh càng bình tĩnh thì cơn giận trong lòng anh càng lớn.
“Ha ha, mày cầu xin tao đi!”
“Chỉ cần mày cầu xin, tao sẽ bảo chúng nó dừng lại”.
“Nếu không, ông bố vợ thân mến của mày sẽ bị đánh chết đấy!”
Vũ Văn Bân cười lớn, giọng điệu hống hách khiến Dương Thanh chỉ muốn giết chết tên súc vật này ngay lập tức.
“Tôi xin anh, hãy bảo họ dừng tay đi!”
Dương Thanh không hề do dự nói.
“Ha ha ha…”
“Mày cầu xin tao rồi, xem ra ông bố vợ này cũng có địa vị khá cao trong lòng mày đấy nhỉ!”
“Đã thế, tao càng không thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta. Chỉ khi những người quan trọng với mày phải chết vì mày thì mày mới phải chịu nỗi đau khổ tột độ”.
“Mày càng đau khổ, tao càng vui lòng. Mày có biết nhìn mày hận muốn giết tao nhưng lại bất lực không làm gì được, tao sảng khoái thế nào không?”
Vũ Văn Bân điên cuồng cười lớn.
Dương Thanh hít sâu một hơi, ra sức khống chế lửa giận trong lòng.
Chẳng phải Vũ Văn Bân muốn thấy anh tức điên lên sao?
Lúc này anh càng giận dữ, Vũ Văn Bân sẽ càng vui vẻ.
“Nếu anh gọi tới chỉ để chọc giận tôi thì anh thành công rồi đấy, nhưng nếu anh muốn hành hạ bố vợ tôi để đe dọa tôi thì tôi phải nói cho anh hay, điều đó là không thể!”
Nói xong, Dương Thanh lập tức cúp máy.
Ngay sau đó, anh gọi cho Tiền Bưu: “Bảo vệ vợ tôi cho tốt!”
“Cậu Thanh cứ yên tâm, có tôi ở đây, không ai làm gì được vợ cậu đâu”, Tiền Bưu bảo đảm.
Lòng trung thành của vị cao thủ cũng xuất thân từ biên giới phía Bắc này có thể tin tưởng tuyệt đối, thực lực cũng rất mạnh. Khi Mã Siêu bị phái đi Yến Đô, nhiệm vụ bảo vệ Tần Thanh Tâm đã được giao cho ông ta.
Biết Tần Thanh Tâm vẫn còn an toàn, Dương Thanh mới yên tâm phần nào.
Sau đó, anh lại gọi một cuộc điện thoại.
“Anh Thanh!”
Một giọng nữ lạnh như băng truyền tới.
Đó chính là Hàn Sương, truyền nhân của Bá Đao, người từng bị Hiệp hội Võ thuật đuổi giết và được Dương Thanh cứu. Sau đó cô ta vẫn luôn đi theo bảo vệ Tần Y.
“Bảo vệ Tần Y cẩn thận, nếu có bất kì chuyện khác thường nào phải báo ngay cho tôi biết!”, Dương Thanh nhanh chóng dặn dò.
“Vừa rồi có một phụ nữ trung niên đến tìm sếp Tần, sau đó còn cãi nhau với cô ấy…”
Hàn Sương chưa nói hết câu, Dương Thanh đã cắt lời: “Hiện giờ cô mau đi tìm Tần Y ngay! Nhất định phải bảo đảm an toàn cho em ấy!”
Hàn Sương cũng đã nhận ra sự bất thường, chỉ nói một tiếng “Vâng” rồi ngắt điện thoại.
Mắt Dương Thanh đã đỏ bừng, sát khí nồng đậm tỏa ra.
Anh bỗng hiểu vì sao cả ba sản nghiệp lớn do Tần Thanh Tâm, Tần Y và Tần Đại Dũng phụ tránh lại đồng thời gặp phiền toái.
Và cả Châu Ngọc Thúy, người vốn đang phải ngồi tù lại đột nhiên xuất hiện ở gần đây.
Hiện giờ anh đã biết.
Với thân phận của Vũ Văn Bân, muốn làm những việc này thật sự quá dễ dàng.
Hiện giờ Tần Đại Dũng đã rơi vào tay Vũ Văn Bân, người phụ nữ trung niên vừa cãi nhau với Tần Y hẳn là Châu Ngọc Thúy.
Tạm thời có lẽ chỉ còn Tần Thanh Tâm vẫn an toàn.
Có Tiền Bưu bảo vệ, trừ khi gặp phải cao thủ cực đỉnh, bằng không thì không thể bắt Tần Thanh Tâm đi được.
“Hạ Hà, cô có thể giúp tôi trông Tiêu Tiêu một lát được không?”
Dương Thanh lại gọi điện cho Hạ Hà.
Quan hệ giữa Tiêu Tiêu và Hạ Hà rất tốt, anh cũng vô cùng yên tâm về cô gái này.
Hạ Hà lập tức nhận lời: “Đương nhiên là được!”
“Vậy giờ cô tới nhà họ Quan nhé, tôi sẽ mang Tiêu Tiêu tới đó!”
Dương Thanh vừa nói chuyện vừa bế Tiêu Tiêu lên xe.
Trong lúc đó, Vũ Văn Bân vẫn liên tục gọi điện cho Dương Thanh, nhưng anh đều đang bận gọi đi, anh ta không thể kết nối được với anh.
Xe phóng như bay về phía nhà họ Quan.
Dương Thanh vừa rời khỏi dinh thự Vân Phong được một lát, Hàn Sương đã gọi tới.
“Anh Thanh, sếp Tần không ở trong phòng làm việc nữa rồi!”
Hàn Sương sốt ruột nói.
“Sao lại biến mất được? Tiếp tục tìm cho tôi!”
Dương Thanh tức giận nói.
“Vâng thưa anh Thanh!”
Hàn Sương vội vã cúp điện thoại.
Tròng mắt Dương Thanh lúc này đã đỏ bừng. Từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, chưa bao giờ anh mất kiểm soát như lúc này.
Anh không sợ gặp chuyện, chỉ sợ người thân vì mình mà bị liên lụy.
Hiện giờ, Tần Đại Dũng đã rơi vào tay bọn Vũ Văn Bân, thậm chí còn bị tra tấn tàn độc.
Tần Y đột nhiên biến mất, chỉ e cũng đã rơi vào tay anh ta.
 
Lúc này anh chỉ hi vọng Vũ Văn Bân vẫn còn một chút nhân tính.
Chiếc Phaeton màu đen xé gió lao vun vút trên đường.
Cùng lúc đó, tại một tòa nhà bỏ hoang, một bóng người trẻ tuổi đang ngồi thảnh thơi trên ghế.
Xung quanh anh ta còn có vài gã đàn ông cao lớn lực lưỡng.
Trước mặt anh ta, Tần Đại Dũng đang nằm thoi thóp, cả người đẫm máu, tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín.
“Thằng khốn, dám không nhận điện thoại của tao à!”
Vũ Văn Bân gọi liên tiếp mấy cuộc đều không được, lúc này đã nổi trận lôi đình.
Đúng lúc đó, di động của anh ta chợt reo vang, một giọng nữ trung niên tràn ngập oán hận vang lên: “Cậu Bân, tôi mang nó ra khỏi công ty rồi!”
“Tốt lắm, bà trông chừng cẩn thận đấy. Có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho bà sau!”
Rốt cuộc Vũ Văn Bân cũng nhận được một tin tốt.
“Cậu Bân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để con khốn này trốn mất đâu!”, người gọi tới chính là Châu Ngọc Thúy, bà ta đã bắt được Tần Y.
Nếu con người đánh mất giới hạn của mình thì chẳng khác nào súc vật.
Tần Y là con ruột của Châu Ngọc Thúy, vậy mà bà ta cũng hại được, quả thực quá ác độc.
Lúc này, Dương Thanh đã đưa Tiêu Tiêu tới nhà họ Quan giao cho Hạ Hà rồi phóng xe về phía tập đoàn Tam Hòa.
Hiện giờ Tần Đại Dũng và Tần Y đều đã bị bắt, anh cũng đã phái người đi tìm, nhưng anh vẫn không yên tâm về Tần Thanh Tâm.
Cùng lúc này, ở tập đoàn Tam Hòa.
Tần Thanh Tâm vừa giải quyết xong rắc rối của công ty, bỗng có một cô gái mặc vest gõ cửa đi vào.
“Cô là ai? Sao tôi chưa từng thấy cô trong công ty?”
Thấy gương mặt xa lạ, Tần Thanh Tâm đột nhiên cảnh giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.