Chương trước
Chương sau
Chương 228: Em họ độc ác
“Chồng à, em thấy cũng muộn rồi, hay anh đưa em về nhà trước nhé?”
Thấy Dương Thanh và Trần Anh Hào có vẻ căng thẳng, Tần Thanh Tâm nói với vẻ lo âu.
Tuy Dương Thanh không sợ nhưng anh không muốn khiến Tần Thanh Tâm lo lắng, bèn gật nhẹ đầu: “Được! Để anh đưa em về!”
“Mẹ nó! Tinh tướng cho đã rồi định bỏ đi à? Mày đã hỏi ý kiến của tao chưa?”
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm vừa đứng dậy, Vương Kỳ cũng đứng lên theo, chắn đường họ.
Lần này Trần Anh Hào không ngăn cản Vương Kỳ nữa, anh ta vẫn chưa có được Tần Thanh Tâm, đâu thể dễ dàng thả cô và Dương Thanh đi chứ?
Trịnh Mỹ Linh cũng cười lạnh: “Dương Thanh, tôi khuyên anh, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi anh Hào, không chừng anh Hào sẽ nể mặt chị họ tôi rồi tha mạng cho anh. Bằng không, hôm nay anh đừng hòng rời khỏi đây một bước!”
“Mỹ Linh, sao em có thể làm thế với anh rể em hả?”
Tần Thanh Tâm quát Trịnh Mỹ Linh với vẻ không dám tin.
Tuy cô biết Trịnh Mỹ Linh rất ghét Dương Thanh, nhưng không ngờ cô ta lại nói đỡ cho người khác, còn định bắt Dương Thanh quỳ xuống xin lỗi.
“Chị, em cũng không lừa chị làm gì, em tổ chức bữa tiệc này để làm mối cho chị và anh Hào, chứ kẻ vô dụng và ngu ngốc như Dương Thanh không có tư cách để ở bên chị đâu”.
Trịnh Mỹ Linh cũng không giấu giếm nữa, cười ha hả: “Chị cũng biết anh Hào là ai rồi đấy, anh ấy không ngại chuyện chị là hàng đã qua sử dụng, vẫn đồng ý cho chị làm người tình, sau này đến khi anh ấy thừa kế vị trí chủ gia tộc thì sẽ không đối xử tệ bạc với chị đâu!”
Tần Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc, cô có thể chấp nhận câu trước của Trịnh Mỹ Linh, nhưng câu sau lại khiến cô phải nghi ngờ là mình đã nghe nhầm.
Không ngờ đứa em họ luôn thích bám đuôi cô từ nhỏ lại nói cô là hàng đã qua sử dụng, còn bảo cô làm người tình của Trần Anh Hào nữa chứ.
“Trịnh Mỹ Linh, em biết mình đang nói gì không?”
Mắt Tần Thanh Tâm đỏ ngầu, cắn răng hỏi.
Trịnh Mỹ Linh cười lạnh: “Được rồi, chị đừng vờ vịt trước mặt em nữa. Em nghĩ chắc chị đã nghe rõ hết những lời mà em vừa nói rồi, chị nên biết điều, đi theo anh Hào đi. Chỉ cần chị ở bên anh Hào đêm nay, ngày mai sẽ có vô số người chủ động tìm chị để bàn chuyện hợp tác”.
Rốt cuộc Tần Thanh Tâm cũng hiểu rõ, Trịnh Mỹ Linh định “bán” cô cho kẻ khác thật.
Cô cảm thấy trái tim mình như tan nát.
Hồi trước cô đối xử tốt với Trịnh Mỹ Linh như thế, thậm chí còn thường xuyên gửi tiền sinh hoạt cho cô ta sau khi cô ta lên đại học.
Khi công ty nhà cô ta khó khăn nhất, Tần Thanh Tâm cũng từng giúp đỡ.
Nhưng hôm nay, chính đứa em họ mà cô từng giúp này lại sỉ nhục cô là hàng đã qua sử dụng, còn định đưa cô lên giường của người khác.
Trần Anh Hào cũng không mở miệng ngăn cản, lúc này khuôn mặt luôn tươi cười kia lại khiến người ta thấy ghê tởm.
Kế hoạch của anh ta và Trịnh Mỹ Linh vốn là chuốc say Dương Thanh và Tần Thanh Tâm, sau đó Trịnh Mỹ Linh sẽ đích thân đưa Tần Thanh Tâm lên giường Trần Anh Hào.
Nhưng kết quả Dương Thanh lại rất cảnh giác, không uống rượu, cũng không cho Tần Thanh Tâm uống một giọt rượu nào.
Bây giờ hai người lại định rời đi, Trịnh Mỹ Linh cuống lên, bắt buộc phải để lộ bộ mặt thật của mình trước mặt tất cả mọi người.
Từ đầu đến giờ, Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt anh như có hai đốm lửa đang lấp lóe, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Nhìn gì mà nhìn? Mau quỳ xuống xin lỗi đi, bằng không đừng trách anh Hào nhẫn tâm, không khách khí với anh nữa đấy!”
Thấy Dương Thanh nhìn mình, Trịnh Mỹ Linh không khỏi bối rối, vội quát anh, nhờ vào đó để giảm bớt sự hoảng loạn của mình.
Dương Thanh không quan tâm đến cô ta, bỗng nhìn về phía Trần Anh Hào: “Anh định giữ chúng tôi lại thật à?”
“Đây là bữa tiệc của Mỹ Linh, mọi chuyện đều do cô ấy quyết định!”
Trần Anh Hào nhếch môi, nở nụ cười.
Đến tận bây giờ, anh ta vẫn không chịu thể hiện sự cầm thú của mình trước mặt mọi người, vẫn duy trì dáng vẻ lịch thiệp.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Anh ta dứt lời rồi bất chợt vỗ tay.
Cửa phòng riêng bỗng mở ra, hai người đàn ông cường tráng xuất hiện, đi thẳng đến sau lưng Trần Anh Hào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Vừa rồi Trần Anh Hào đã gọi vệ sĩ của mình đến.
Dấu tay mà Dương Thanh để lại trên bàn trước đó vẫn có sức đe dọa to lớn với anh ta.
Nhưng có vệ sĩ nhà họ Trần, anh ta không cần sợ hãi nữa.
Đối với anh ta, lúc này Dương Thanh chính là thịt cá trên thớt, mặc cho anh ta mổ xẻ.
“Mẹ nó! Ông đây đã thấy mày ngứa mắt từ lâu rồi, mau quỳ xuống xin lỗi anh Hào, bằng không ông đây sẽ là người đầu tiên đánh mày đấy!”
“Đồ ngu, mau quỳ xuống xin lỗi đi, không chừng anh Hào sẽ thấy vui rồi chừa cho mày một con đường sống!”
“Chẳng phải hồi nãy mày trâu bò lắm à? Tiếp tục đi! Để bọn tao xem rốt cuộc ai mới là ông lớn?”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều mắng chửi Dương Thanh, thái độ vô cùng hống hách.
Tần Thanh Tâm rất bối rối và sợ hãi, lúc này cô chỉ thấy vô cùng hối hận vì đã tin tưởng ả đê tiện Trịnh Mỹ Linh, không ngờ cô ta dám bán đứng cả chị họ mình vì lợi ích.
Trịnh Mỹ Linh ngồi cạnh Trần Anh Hào, trông vô cùng đắc ý, có vệ sĩ của Trần Anh Hào ở đây, cô ta cũng mạnh miệng hơn hẳn.
“Dương Thanh, bây giờ anh biết sự lợi hại của anh Hào rồi chứ? Nếu biết điều thì mau nói với anh ấy rằng anh sẵn lòng dâng chị họ tôi lên đi”.
Trịnh Mỹ Linh nói với vẻ mỉa mai.
“Im mồm!”
Tần Thanh Tâm tức giận đến mức mắt đỏ hoe: “Đừng gọi tôi là chị họ, cô không xứng!”
“Ha ha, Tần Thanh Tâm, chị đừng lên mặt với tôi nữa, anh Hào vừa nói rồi đấy, đây là bữa tiệc do tôi tổ chức, tôi có quyền quyết định”.
Trịnh Mỹ Linh cười lớn: “Nếu chị dám nói nhảm thêm một câu, tôi sẽ cho người đánh ông chồng vô dụng của chị thành tàn tật luôn đấy, chị tin không?”
“Tâm!”
Tần Thanh Tâm vừa định lên tiếng, Dương Thanh bỗng gọi cô.
 
Cô áy náy nhìn Dương Thanh: “Chồng ơi, em xin lỗi, em không ngờ nó lại độc ác đến vậy!”
Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu, nắm lấy vai Tần Thanh Tâm, dịu dàng nói: “Em đừng quên, anh đã hứa với em rằng sẽ không để em bị tổn thương nữa, nếu anh ngã xuống thì bảo vệ em kiểu gì được? Đối với anh, họ chỉ là đám hề đang nhảy nhót mà thôi, sao phải sợ chứ?”
Tần Thanh Tâm vốn đang rất căng thẳng, nhưng khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Dương Thanh, tất cả nỗi sợ của cô đều tan thành mây khói.
Cô bỗng có cảm giác, chỉ cần Dương Thanh ở bên cô, cho dù trời sập xuống thì cô cũng không hề hấn gì.
“Dương Thanh, anh ngông cuồng quá đà rồi đấy!”
Trịnh Mỹ Linh giận dữ quát rồi ra lệnh cho hai vệ sĩ của Trần Anh Hào: “Đánh anh ta cho tôi!”
“Rầm!”
Đúng lúc hai vệ sĩ định lao về phía Dương Thanh, cửa phòng riêng bỗng bị một luồng sức mạnh khổng lồ phá nát.
Ngay sau đó, một đám người ùa vào phòng.
Người dẫn đầu lại là gã ma men trẻ mà họ vừa đánh đuổi khỏi phòng riêng.
“Bố, vừa nãy mấy tên khốn này đánh hội đồng con, còn đòi giết con nữa đấy!”
Mục Chấn chỉ tay về phía đám người Trần Anh Hào, tức giận nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.