Chương trước
Chương sau



Thấy Dương Thanh đi ra, tất cả mọi người đều nhìn anh, Thượng Quan Hoàng nghi ngờ hỏi Dương Thanh: “Cậu Thanh, cậu định?”  
Dương Thanh không trả lời Thượng Quan Hoàng mà nhìn về phía Diệp Lâm, cất lời: “Hoàng tộc họ Diệp vốn dĩ đến vì Đế Thôn, cũng không cần nói những lời dối trá kia nữa, nếu đã như thế thì sắp xếp cho các cao thủ trên Siêu Phàm Cảnh quyết đấu luôn đi!”  
Nghe thấy câu này, mọi người đều kinh sợ!  
Dù tất cả mọi người đều hiểu cuộc chiến tranh giành Đế Thôn cuối cùng sẽ là trận chiến của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, còn cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh, chỉ có thể coi là bia đỡ đạn thôi.

Diệp Lâm hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sát khí, lão ta híp mắt nói: “Xem ra cậu đã muốn chết lắm rồi, nếu đã thế, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”  
Nhưng Dương Thanh cũng không quan tâm lời uy hiếp của Diệp Lâm, ngồi lại vị trí của mình một lần nữa, nói với Tống Hữu bên cạnh: “Ván này ông lên đi, giết hết những kẻ cản đường cho tôi!”  
“Vâng!”, Tống Hữu gật đầu, lập tức sải bước đi về phía trung tâm.

Tống Hữu là cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh, ông ta ra sân, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Lần này, kể cả Diệp Hoàng cũng cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn từ trên người Tống Hữu.

Diệp Hoàng nhìn Tống Hữu một lúc, sau đó nói với Diệp Kiến Hoa vừa chiến thắng Thượng Quan Dục: “Ông lui xuống trước đi!”  
“Giết!”  
Dương Thanh ra lệnh một tiếng, rõ ràng là ra lệnh với Tống Hữu, muốn giết chết Diệp Kiến Hoa.

Tống Hữu là vì mang ơn Hoàng tộc họ Vũ mới được Hoàng tộc họ Vũ sắp xếp ở bên cạnh Dương Thanh, lúc này nhận được mệnh lệnh của Dương Thanh, lão ta không chút do dự di chuyển, nhanh chóng xông về phía Diệp Kiến Hoa.


Cảnh tượng đột ngột này khiến mọi người đều sửng sốt.

Vì Hoàng tộc họ Diệp đã quy định, cao thủ cùng cảnh giới mới có thể giao chiến, nhưng Dương Thanh lại bảo cao thủ Siêu Phàm Cảnh quang minh chính đại đi giết một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp.

Khí thế võ thuật Siêu Phàm Nhị Cảnh trên người Tống Hữu lập tức bộc phát, ép thẳng về phía Diệp Kiến Hoa.

Sắc mặt Diệp Hoàng lập tức thay đổi, lão ta giận dữ nói: “Cậu dám!”  
Nhưng dù sao lão ta cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, dù lão ta có muốn ngăn cản cũng không ngăn được, huống hồ Dương Thanh vừa hạ lệnh, Tống Hữu đã xông về phía Diệp Kiến Hoa rồi.

Đồng tử của Diệp Kiến Hoa co lại, đột nhiên, một hơi thở vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong dâng lên từ trên người lão ta.

Trong sự khiếp sợ của mọi người, lão ta giơ tay lên đánh ra một quyền: “Giết!”  
Lúc này, vô số người cảm thấy khiếp sợ, vì bọn họ chợt phát hiện Diệp Kiến Hoa hoàn toàn không phải cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, mà là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

“Bốp!”  
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, trong sự khiếp sợ của mọi người, Tống Hữu đánh một quyền lên lồng ngực Diệp Kiến Hoa, người Diệp Kiến Hoa bị đánh bay như quả bóng cao su.

Sau đó, lại một âm thanh thật lớn vang lên, người Diệp Kiến Hoa đập mạnh xuống cái bàn trước mặt Diệp Hoàng, kéo theo tiếng ly đĩa đỗ vỡ.


Cái bàn trước mặt Diệp Hoàng bị người Diệp Kiến Hoa đập thành mấy mảnh.

“Chuyện này…”  
Mọi người đều trợn to hai mắt, tỏ vẻ khó tin.

Từ khi Tống Hữu ra tay đến khi đánh bay Diệp Kiến Hoa đều chỉ trong nháy mắt, dù là những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia cũng không kịp lấy lại tinh thần.

Diệp Kiến Hoa khi nãy còn cực kỳ bá đạo, sau khi trúng một đòn của Tống Hữu thì phun ra một ngụm máu xen lẫn nội tạng rồi nặng nề rơi xuống đất, trải qua hai lần bị thương nặng, lập tức tắt thở.

“Ông muốn chết phải không!”  
Diệp Hoàng là người đầu tiên phá vỡ không gian yên tĩnh, giận dữ quát lên.

Tống Hữu khinh thường đứng chắp tay giữa lôi đài, nhìn chằm chằm Diệp Hoàng bằng nửa con mắt: “Nếu ông to gan thì lên đây, tôi có thể giết chết lão ta trong nháy mắt thì cũng có thể làm thế với ông!”  
Bá đạo!  
Ngông cuồng!  
Ngay cả Dương Thanh cũng hơi bất ngờ với sức mạnh của Tống Hữu.

Tuy Tống Hữu chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhị Cảnh, nhưng khí thế võ đạo vừa bộc phát khi ra tay với Diệp Kiến Hoa đã có thể so với Siêu Phàm Tam Cảnh rồi.


Có điều ngay sau đó, Dương Thanh đã hiểu ra.

Hai anh em Tống Hữu và Tống Tả là cao thủ từng qua lại với Hoàng tộc họ Vũ, nếu thật sự chỉ có chút thực lực thì sao có thể được Hoàng tộc họ Vũ nhìn trúng được?  
Một thế lực mấy chục năm đều là bá chủ như Hoàng tộc họ Diệp này, rất nhiều cao thủ trong gia tộc bọn họ đều không có kinh nghiệm thực chiến, nếu gặp cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đừng nói là chiến đấu vượt cấp, dù cảnh giới của đối phương không bằng cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp, e rằng cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vẫn chỉ có con đường chết mà thôi.

Rõ ràng Tống Hữu và Tống Tả là cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.

Nhìn dáng vẻ cực kỳ bá đạo của Tống Hữu, Diệp Hoàng hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.

Vì lão ta biết Tống Hữu nói đúng, dù lão ta lên lôi đài cũng chỉ có thể bị giết chết trong nháy mắt thôi.

“Không ngờ Hoàng tộc họ Diệp lại đê tiện vô liêm sỉ như thế, rõ ràng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh lại che giấu thực lực thật sự của mình”.

Lúc này, Thượng Quan Hoàng nói với giọng điệu châm chọc.

Lão ta cũng cực kỳ biết ơn Dương Thanh, khi nãy nếu không nhờ Dương thanh ngăn cản, chắc chắn lão ta sẽ không phải đối thủ của Diệp Kiến Hoa đang che giấu thực lực, với thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh của lão ta, đối mặt với Diệp Kiến Hoa là Siêu Phàm Nhất Cảnh thì chỉ có một con đường chết.

“Tôi thấy nên đuổi Hoàng tộc họ Diệp khỏi Yến Đô, các người luôn miệng nói các người không nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, nhưng các người không chỉ phái cao thủ trong tộc đến quấy rối trật tự của cuộc chiến, còn để cao thủ Siêu Phàm Cảnh giả mạo là cao thủ Thần Cảnh, đúng là quá vô sỉ”.

Long Tấn cũng cất lời.

Đương nhiên Lý Giang Hùng sẽ không bỏ qua cơ hội này, hét to: “Hoàng tộc họ Diệp đê tiện vô liêm sỉ, không có tư cách tiếp tục chủ trì cuộc chiến tranh giành Đế Thôn!”  

Chu Cái trước đó bị Diệp Kiến Hoa làm trọng thương, phế bỏ tu vi cũng giận dữ nói: “Hoàng tộc họ Diệp không có đạo đức, nếu để các người tiếp tục chủ trì trận đấu, ai biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, nhà họ Chu của tôi đồng ý đuổi Hoàng tộc họ Diệp khỏi hội trường”.

“Hoàng tộc họ Diệp, cút khỏi hội trường!”  
“Hoàng tộc họ Diệp, cút khỏi hội trường!”  
…  
Trong chốc lát, người của các thế lực trong sảnh tiệc đều tức giận la lên.

Ban đầu còn có vài người vì sợ Hoàng tộc họ Diệp nên không dám nói lời nào, nhưng lúc này, chuyện cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp giả mạo cao thủ Thần Cảnh đã hoàn toàn chọc giận tất cả mọi người.

Sắc mặt những người của Hoàng tộc họ Diệp vô cùng khó coi, hôm nay vốn dĩ phải do họ dẫn dắt, là lúc bọn họ trấn áp các thế lực của Chiêu Châu mới đúng.

Nhưng lúc này, Hoàng tộc họ Diệp lại bị mọi người xua đuổi, chuyện này thật sự là một nỗi sỉ nhục với bọn họ.

“Tất cả im miệng cho tôi!”  
Diệp Hoàng chợt nổi giận quát lên một tiếng, khí thế Siêu Phàm Nhất Cảnh bộc phát ra từ trên người lão ta, lập tức trấn áp toàn trường.

Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại, khi nãy ai cũng phẫn nộ, mọi người mới dám gào lên muốn Hoàng tộc họ Diệp cút khỏi nơi này, nhưng không ai dám thật sự xua đuổi bọn họ cả.

“Sao nào? Hoàng tộc họ Diệp tự thấy mình vô lý, muốn dùng võ đạo trấn áp mọi người hả?”, Dương Thanh lạnh lùng chất vấn.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.