Chương trước
Chương sau





Không chỉ Chu Cái, tất cả cao thủ của các thế lực đều mặt đầy khiếp sợ.

Bình thường cao thủ cùng cảnh giới cơ bản sẽ có thực lực ngang nhau, Chu Cái và Diệp Kiến Hoa đều là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Vừa rồi khi Chu Cái bộc phát toàn bộ năng lực, xông về phía Diệp Kiến Hoa, mà trong nháy mắt lúc đòn tấn công của Chu Cái sắp ập xuống, lão ta mới giơ tay lên.

Ai cũng biết dưới tình huống Chu Cái bộc phát sức mạnh, nhất định phải mạnh hơn Diệp Kiến Hoa, nhưng đòn tấn công của Chu Cái lại không thể đẩy lùi Diệp Kiến Hoa nửa bước.

Riêng điểm này có thể nói rõ, Diệp Kiến Hoa không phải là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường, mà là cao thủ đã giậm chân tại cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong nhiều năm.

Nếu không Diệp Kiến Hoa không thể đứng ở đó không nhúc nhích, có thể tiếp được một đòn toàn lực của Chu Cái dễ như trở bàn tay.

“Đây chính là vốn liếng để cậu dám phách lối với Hoàng tộc họ Diệp sao?”  
Diệp Kiến Hoa sắc mặt vô cùng lạnh lùng hỏi.

Nói xong lời này, khí thế càng mạnh mẽ hơn lại tản ra từ trên người lão ta.

“Bụp!”  
Chu Cái không hề có cơ hội để nói gì, một tay của Diệp Kiến Hoa bỗng ngưng lại một chưởng, tung ra một chiêu nện thẳng vào ngực Chu Cái.

Trong lúc mọi ngươi còn khiếp sợ, cơ thể Chu Cái bỗng bay cao ra ngoài như diều đứt dây.

Mà trong nháy mắt bị một chưởng của Diệp Kiến Hoa đánh trúng, Chu Cái phun ra một ngụm máu, tu vi võ đạo cả đời mất hết.


Sau khi nằm trên mặt đất, Chu Cái không còn cả sức lực để đứng dậy.

Lúc này, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệp Kiến Hoa.

Dương Thanh nhíu mày, anh bỗng hiểu suy nghĩ của Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Kiến Hoa này vẫn dừng lại ở cảnh giới Thần Cảnh, tất nhiên cũng là cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc họ Diệp.

Đây mới là trận đầu tiên trong cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, Hoàng tộc họ Diệp đã phái Diệp Kiến Hoa ra sân, hiển nhiên muốn dùng lão ta để làm mọi người e sợ, khiến thế lực khắp nơi tỉnh táo lại, xem thực lực cao thủ đứng đầu của nhà mình mà tránh xa đừng đối đầu với Hoàng tộc họ Diệp.

“Chủ gia tộc!”  
Từng bóng người xông ra ngoài từ phía nhà họ Chu, bọn họ đỡ Chu Cái từ dưới đất lên.

Khi phát hiện võ công một đời của Chu Cái bị phế bỏ, sắc mặt ai cũng vô cùng khó coi.

“Hoàng tộc họ Diệp!!!”  
Người nhà họ Chu đều tức giận nhìn về phía Diệp Kiến Hoa.

“Lui lại hết cho tôi!”, Chu Cái cắn răng nói.

Ông ta là người mạnh nhất ở nhà họ Chu, ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của một cao thủ mà Hoàng tộc họ Diệp tùy tiện phái ra, huống chi những người khác của nhà họ Chu.

Trước sự tức giận của người nhà họ Chu, Diệp Kiến Hoa lại khinh thường cười một tiếng: “Đây là cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, không phải ai cũng có tư cách tham dự”.


Dứt lời, lão ta đảo mắt khắp hiện trường, lạnh giọng nói: “Tôi tuy chỉ là cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp tới tham gia, nhưng cũng có trách nhiệm dọn sạch chướng ngại cho các cao thủ có thực lực, nếu không một gia tộc tùy tiện phái ra cao thủ cũng có thể tham gia cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, vậy há chẳng phải sẽ lãng phí thời gian của mọi người sao?”   
“Tôi hi vọng cao thủ tiếp theo muốn tham gia thi đấu tốt nhất nên nghĩ kỹ, cao thủ dưới bán bộ Siêu Phàm Cảnh tốt nhất không nên chịu chết”.

Diệp Kiến Hoa vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, lão ta rõ ràng chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng lúc này lại ra vẻ mình là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

Rất nhiều người đều giận mà không dám nói, lúc trước có kha khá cao thủ cũng có lòng tham dự cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, cho dù rất rõ với thực lực Thần Cảnh, họ không thể chiến thắng trong cuộc chiến này.

Nhưng bọn họ vẫn muốn mượn cơ hội này để học hỏi cao thủ thật sự của các thế lực đứng đầu Chiêu Châu một chút.

Mà những lời vừa rồi của Diệp Kiến Hoa mặc dù không nói rõ, nhưng cũng ám chỉ không để bọn họ tham gia, lời trong lời ngoài đều đầy ý uy hiếp.

“Để tôi tới lãnh giáo, rốt cuộc cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Diệp mạnh đến mức nào!”  
Đúng lúc này, phía Hoàng tộc Thượng Quan, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đi thẳng về phía Diệp Kiến Hoa.

Trong Hoàng tộc Thượng, Thượng Quan Dục là nhân vật bề trên đồng lứa với Thượng Quan Hoàng, cao thủ số hai trong Hoàng tộc, thực lực chỉ đứng sau Thượng Quan Hoàng.

Thấy Thượng Quan Dục lên đài, sắc mặt Diệp Kiến Hoa lập tức trở nên nghiêm túc, lão ta biết, đối thủ thật sự tới rồi.

Lão ta chỉ nghĩ phải nghiêm túc đối đầu, cũng không quá e dè.

“Đừng hạ thủ lưu tình!”, Diệp Hoàng bỗng nhiên quát.


“Vâng!”, Diệp Kiến Hoa đáp.

Thượng Quan Hoàng nhíu mày, sắc mặt vô cùng lạnh lùng nói: “Thượng Quan Dục, nếu đã ra tay thì phải cho Hoàng tộc họ Diệp biết, cao thủ của Hoàng tộc Thượng Quan chúng ta cũng không phải dạng dễ bị ức hiếp, ra tay tàn độc cho tôi, nếu như có thể giết được đối phương là tốt nhất”.

Tất cả mọi người, phần lớn là các chủ gia tộc đều vôc cùng kinh ngạc, không ngờ ngay trước mặt mọi người lại có người thẳng thừng muốn cao thủ của gia tộc mình ra tay giết chết đối thủ.

Khí thế võ đạo trên người Thượng Quan Dục không ngừng tăng lên, trong nháy mắt ngắn ngủi đã tăng vọt lên trình độ cao nhất.

Một luồng hơi thở bán bộ Siêu Phàm Cảnh như có như không tản ra từ cơ thể của lão ta.

Hiển nhiên, Thượng Quan Dục cũng cách bán bộ Siêu Phàm Cảnh không xa.

“Hừ!”  
Diệp Kiến Hoa hừ lạnh nói: “Không chỉ mình ông có thực lực sánh bằng bán bộ Siêu Phàm Cảnh”.

Sau lời này, khí thế võ đạo đã vô cùng gần cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng tản ra từ trên người lão ta.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đây thật sự là kỳ phùng địch thủ rồi sao?  
“Giết!”  
Diệp Kiến Hoa tức giận quát một tiếng, chủ động ra chiêu tấn công.

Thượng Quan Dục không hề nao núng, cũng bắt đầu tấn công.

Sau đó, chỉ trong chớp mắt hai người lao vào nhau, hai đòn tấn công kinh người cùng ập về phía nhau.

“Rầm!”  
Một tiếng vang thật lớn, một luồng khí thế có uy lực như một quả bom nguyên tử lấy hai người làm trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng.


Diệp Lâm vốn đã sớm có chuẩn bị, vung tay lên, phá nát luồng khí tức võ đạo đang sắp lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến trận đấu giữa Thượng Quan Dục và Diệp Kiến Hoa.

Dường như cũng đúng lúc đó, hai người không ngừng bị đẩy lui năm sáu bước, nhưng chỉ trong nháy mắt hai người lại lao vào nhau, cuộc chiến lại nổ ra.

“Bịch bịch bịch!”  
Hai người giống như bị điên không ngừng tung những đòn mạnh nhất về phía đối phương.

Mọi người chỉ cảm thấy một thoáng hoa mắt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người, di chuyển theo từng bước chuyển động của họ.

“Thì ra đây chính là thực lực mà chỉ có cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đích thực mới có thể bộc phát ra sao?”  
Có cao thủ đứng đầu gia tộc vô cùng khiếp sợ nói.

Đây quả thực là một bữa tiệc thị giác, cho dù là đối với những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của các gia tộc đứng đầu cũng là như vậy.

Đến giờ phút này, bọn họ mới ý thức được, suy nghĩ muốn tham gia cuộc chiến tranh giành Đế Thôn của mình nực cười đến mức nào.

Sau mấy trăm hiệp đối chiến, cùng với một đòn tấn công kinh người đánh xuống, một bóng người như diều đứt dây bay thẳng ra xa mấy chục mét, nặng nề rơi xuống dưới chân Thượng Quan Hoàng.

“Thượng Quan Dục!”  
Thượng Quan Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, vội vàng kiểm tra vết thương của Thượng Quan Dục, cùng lúc đó vội nhét một viên thuốc chữa thương vào miệng Thượng Quan Dục.

.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.