Chương trước
Chương sau





Đúng lúc này, giọng Dương Thanh bỗng vang lên: "Tất cả vào đi!"  
      Vừa nghe Dương Thanh nói vậy, cửa biệt thự chợt mở tung, Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên khẩn trương nhìn Lục Tinh Tuyết một cái, vội vã bước vào.

      "Bịch!"  
      Vừa đi vào phòng khách, hai bố con Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên đã quỳ phịch xuống đất.

      "Cậu Thanh, chúng tôi biết tội rồi, cầu xin cậu nể mặt Tinh Tuyết, tha cho nhà chúng tôi một lần!"  
      Hai bố con vội vã cầu xin.

      "Các ông đứng lên đi!"  
      Dương Thanh bình thản nói.

      Đối với thái độ trở mặt như lật sách của hai bố con nhà này, Dương Thanh rất không ưa, nhưng bọn họ dù sao cũng là ông và bố đẻ của Lục Tinh Tuyết.

      "Cậu Thanh, vậy là cậu chịu tha thứ cho chúng tôi rồi?"  
      Lục Nguyên Thông kích động nói.

      Dương Thanh nhíu mày: "Nếu các ông không hi vọng tôi bỏ qua thì cứ tiếp tục quỳ đi!"  
      Nghe vậy, hai bố con kia nào dám quỳ tiếp, đều hấp tấp đứng lên.

      Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt cực kì phức tạp, hai cô biết, đời này, mối quan hệ giữa họ và Dương Thanh đã không thể giống như trước kia nữa.

      Khi hai cô gái nhìn về phía mình, Dương Thanh cũng nhìn lại Lục Tinh Tuyết, lát sau, anh mới nói: "Xin lỗi!"  

      Hai chữ này như một nhát búa nện thẳng vào lồng ngực Lục Tinh Tuyết.

      Có lẽ người ngoài không hay vì sao Dương Thanh lại nói lời xin lỗi với Lục Tinh Tuyết, nhưng Lục Tinh Tuyết lại hiểu rất rõ, anh nói vậy, có nghĩa là giữa họ đã hoàn toàn không còn hi vọng gì.

      "Anh Thanh, anh quá lời rồi!"  
      Lục Tinh Tuyết lắc đầu, viền mắt đỏ lên, sắc mặt đau buồn, nói: "Giữa hai chúng ta vốn chỉ là tình cờ gặp gỡ, ngày ấy, dù em và Thiên Thiên không cứu anh xuống núi, hẳn anh cũng sẽ không sao, đúng không?"  
      Tuy cô ta không phải người học võ nhưng cũng biết, một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chỉ cần còn thở được là nhất định có thể sống sót.

      Cô ta vẫn cho rằng mình đã cứu mạng Dương Thanh, nhưng đến hôm nay mới biết, dù không có mình cứu, Dương Thanh cũng sẽ không sao.

      Dương Thanh cũng rất khó chịu trong lòng, nhất là khi nghe Lục Tinh Tuyết gọi mình bằng giọng điệu cực kỳ xa lạ.

      Mục Thiên Thiên cũng đã đỏ mắt lên, vươn tay đỡ Lục Tinh Tuyết đang lảo đảo, rốt cuộc cũng không nhịn được bèn bật khóc: "Anh vẫn là anh của chúng em, đúng không?"  
      Dương Thanh thoáng nở một nụ cười nhẹ, gật đầu: "Anh vẫn luôn là anh của các em!"  
      Dứt lời, anh cất bước rời khỏi đó.

      Ba vị Vương cũng đi theo sau anh.

      Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên nhìn theo bóng Dương Thanh rời đi, mãi khi không còn thấy anh nữa, Lục Tinh Tuyết mới hoàn toàn tan vỡ, khóc òa lên.

      "Chị!"  
      Mục Thiên Thiên ôm chặt lấy Lục Tinh Tuyết.

      "Cậu Thanh, bây giờ cậu định đi đâu?"  
      Lên xe, Bạch Vương mới hỏi.

      Dương Thanh suy nghĩ một lát, mới nói: "Tới khu vực gần Ninh Sơn, tìm một chỗ yên tĩnh, tạm thời ở lại một thời gian ngắn!"  
      "Vâng!"  
      Bạch Vương vội thưa.

      Xe chậm rãi rời khỏi nhà họ Lục, đã đi rất xa, Dương Thanh bỗng thở dài một tiếng, dặn: "Tuyên bố ra một tin, sau này nhà họ Lục ở Ninh Châu đã xưng Vương, ai dám không theo, giết không tha!"  
      "Vâng!"  
      Ba vị Vương vội vàng đáp.

      Dương Thanh biết, đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho Lục Tinh Tuyết.

      Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ trên đỉnh Ninh Sơn, nơi này cực kì yên tĩnh, bốn phía không một bóng người, rất hợp để Dương Thanh ở tạm.

      "Cậu Thanh, cậu còn điều gì cần sai bảo không ạ?"  
      Trong phòng, ba vị Vương đứng trước mặt Dương Thanh, cung kính hỏi.

      Dương Thanh lắc đầu: "Các ông đi trước đi, tôi ở tạm chỗ này một thời gian".


      Ba vị Vương nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời đi.

      Chỉ lát sau, trong biệt thự thênh thang này, chỉ còn lại một mình Dương Thanh.

      Anh đứng trên một tảng đá lớn, chắp tay sau lưng, mắt nhìn về phương xa, đáy mắt lại dâng lên đôi chút lo lắng.

      Anh phải rời khỏi nhà họ Lục ngay là vì không muốn làm liên lụy nhà bọn họ, bởi khi anh vẫn còn kí ức đã cố tình sắp xếp cho người bên cạnh rời xa mình, như vậy chắc chắn là vì anh đã động đến một nhân vật nguy hiểm nào rồi.

      Hôm nay, anh còn sống, một khi kẻ thù của anh biết, bọn chúng nhất định sẽ tới báo thù.

      Nếu anh còn tiếp tục ở lại nhà họ Lục thì chỉ e đến khi đó, gia tộc bọn họ sẽ bị diệt sạch.

      Cùng lúc này, ba vị Vương đã rời khỏi đỉnh Ninh Sơn.

      "Bạch Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"  
      Mã Vương nghiêm nghị hỏi.

      Bạch Vương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn sang Tiết Vương.

      Tiết Vương trầm tư một lát, mới nghiêm giọng: "Tôi cho rằng, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta nối lại mối quan hệ với Dương Thanh, các ông thấy sao?"  
      Mã Vương càng thêm lo lắng, nói: "Tôi lại không cho đây là một cơ hội tốt".

      "Hiện Dương Thanh đã mất ký ức, hầu như không nhớ rõ mọi thứ trong quá khứ, nhưng nếu có một ngày cậu ta khôi phục ký ức, chỉ e cũng sẽ khôi phục sự căm thù đối với chúng ta".

      "Dù bây giờ chúng ta có ân cần nịnh bợ hơn nữa, tôi chỉ sợ sau khi nhớ lại, cậu ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu".

      Tiết Vương nhíu mày: "Vậy theo ý Mã Vương, chúng ta nên làm thế nào là hợp lý nhất?"  
      Đáy mắt Mã Vương thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu diệt luôn, khỏi để họa sau này!"  
      Tiết Vương và Bạch Vương đều hít mạnh một hơi, xem ra, Mã Vương vẫn còn rất nặng lòng với ý tưởng giết Dương Thanh.


      "Nay thực lực của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, chúng ta đến Thần Cảnh còn chưa tới, làm sao có thể giết cậu ta?"  
      Tiết Vương chất vấn.

      Bạch Vương cũng nói: "Đúng thế, ngay cả Hoàng tộc còn chẳng làm gì được cậu ta, với thực lực Liên minh Vương tộc chúng ta mà đòi giết cậu ta, khác gì nằm mơ".

      Mã Vương nheo mắt: "Tôi chưa nói tự chúng ta phải ra tay".

      "Hử?"  
      Bạch Vương và Tiết Vương giật mình hiểu ra ý Mã Vương.

      "Ý ông là, mượn tay người khác giết cậu ta?"  
      Tiết Vương hỏi.

      Mã Vương gật đầu: "Nay Dương Thanh đã xích mích với quá nhiều thế lực, có lẽ rất nhiều thế lực còn chưa biết cậu ta còn sống, chỉ cần chúng ta tung tin này ra, chúng ta không cần tự mình ra tay cũng sẽ có rất nhiều người tới giết cậu ta".

      "Nhất là Lưu lão quái của Miêu Thành, nếu để lão ta biết Dương Thanh còn sống, các ông nói xem, Lưu lão quái liệu có đích thân tới giết Dương Thanh không?"  
      "Tôi đã nghe nói, lần trước, sau khi được cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành cứu về, Lưu lão quái đã khôi phục trạng thái rất nhanh, thậm chí còn có khả năng đột phá tới Siêu Phàm Cảnh rồi".

      Tiết Vương và Bạch Vương cũng có nghe tin này, sắc mặt hai người cũng trở nên nghiêm túc hẳn.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.