Chương trước
Chương sau



Dương Thanh vừa hỏi, ba vị Vương lập tức trợn mắt nhìn nhau, lát sau mới hoảng hồn bừng tỉnh, chợt nhớ ra, vừa rồi Lục Nguyên Thông đã nói với bọn họ, Dương Thanh mất trí nhớ.

Chẳng lẽ, cậu ấy thực sự mất hết kí ức rồi, ngay cả bọn họ là ai cũng không nhớ?
Nghĩ tới đây, cả ba đều lộ vẻ mừng rỡ.

Dẫu sao hai bên cũng có oán thù rất lớn, nếu Dương Thanh nhớ rõ mọi chuyện, bọn họ hẳn sẽ chết chắc rồi.

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên cũng nhìn về phía ba vị Vương, ánh mắt đầy mong đợi, tuy hai cô không rõ vì sao ba vị đại nhân này lại quỳ trước mặt Dương Thanh xin tha, nhưng so với nguyên nhân việc này, các cô càng muốn biết thân phận chân thật của Dương Thanh, muốn biết liệu anh đã lập gia đình hay chưa.

"Cậu Thanh, cậu không nhận ra chúng tôi ạ?"
Bạch Vương thận trọng dè dặt hỏi.

Tiết Vương và Mã Vương cũng chờ mong nhìn về phía Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày: "Trả lời câu hỏi của tôi đi!"
Bạch Vương hoảng sợ, vội vàng thưa: "Tôi nói, tôi xin nói ngay!"
"Cậu Thanh, tên cậu là Dương Thanh, sáu năm trước cậu mới chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp..."
Tuy cảm thấy may mắn vì Dương Thanh đã mất trí nhớ nhưng Bạch Vương cũng không dám giấu giếm điều gì, thành thật thuật lại toàn bộ sự việc liên quan đến Dương Thanh từ sau khi tốt nghiệp đại học.

Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên biết Dương Thanh đã kết hôn và có một đứa con gái thì đều lộ vẻ thất vọng lắm.

Nhất là Lục Tinh Tuyết, nước mắt đã chảy ướt mặt.

Cô ta đã sớm nhận ra, mình có tình cảm với người thanh niên mới gặp chưa lâu này, chẳng ngờ Dương Thanh đã kết hôn.

Còn Lục Nguyên Thông, sau khi biết thân phận của Dương Thanh, lão đã tuyệt vọng hoàn toàn.

Nghĩ tới vừa rồi mình còn gào thét mắng chửi Dương Thanh, thậm chí còn dọa nạt anh, lão sợ trắng mặt.


"Bịch!"
Lục Nguyên Thông quỳ phịch xuống, thấp thỏm nói: "Cậu Thanh, tôi không biết cậu lại là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, tôi không nên xằng bậy xúc phạm cậu, tôi biết lỗi rồi, xin cậu nể mặt Tinh Tuyết tha cho tôi lần này".

Lục Xuyên cũng quỳ xuống: "Cậu Thanh, bố tôi cũng là bị ép đến đường cùng mới mạo phạm đến cậu, xin cậu cho nhà chúng tôi một con đường sống".

Trương Quỳnh, người đứng đầu nhà họ Trương cùng đi vào đây với bọn họ lúc này cũng đã khiếp sợ tột cùng.

Một người thanh niên có thể khiến cho ba vị Vương của ba Vương tộc quỳ xuống cầu xin như vậy, người này phải có thân phận lớn cỡ nào?
Dương Thanh lúc này hoàn toàn không có tâm trạng nghe bọn họ lải nhải, anh chỉ muốn biết tất cả mọi thứ về mình.

Anh chỉ vào ba người bọn Bạch Vương, nói: "Ngoài ba người họ, những người khác ra ngoài hết đi!"
"Vâng!"
Lục Nguyên Thông vội vàng thưa, sau đó dẫn người nhà mình rời khỏi biệt thự.

Trước khi đi, Lục Tinh Tuyết còn nhìn Dương Thanh thật chăm chú một lát mới cất bước ra ngoài.

Đợi sau khi những người đó đều đã ra khỏi phòng, trong biệt thự chỉ còn lại Dương Thanh và ba vị Vương.

Ba vị Vương đều lộ vẻ căng thẳng, không biết Dương Thanh giữ bọn họ lại để làm gì.

"Những điều các ông vừa nói vẫn còn chưa đủ, đúng không?"
Dương Thanh nheo mắt nhìn về phía ba người, lạnh lẽo nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, giữa tôi và các ông hẳn có mối ân oán nào đó, chỉ cần các ông kể lại toàn bộ những việc liên quan đến tôi cho tôi biết, những ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ!"
Nghe vậy, ba vị Vương đều thoáng do dự.

Không phải bọn họ không tin lời Dương Thanh lúc này mà chỉ lo sợ về thái độ của Dương Thanh sau khi khôi phục kí ức.

Nếu bây giờ lừa dối một chút, bọn họ còn có thể rời khỏi đây, về Vương thành của mình, cũng có thể an tâm sống nốt quãng đời còn lại.

Nhưng nếu bây giờ kể lại hết cho Dương Thanh, Dương Thanh thật sự sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?
Như thể đã nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, một luồng uy lực võ thuật khủng bố đột nhiên tràn ra từ trên người Dương Thanh, nháy mắt đã bao trùm ba vị Vương.


"Nếu không chịu nói, tôi sẽ giết các ông ngay bây giờ!"
Dương Thanh đe dọa.

Nói xong, luồng khí thế kia lập tức biến mất.

Ba vị Vương như vừa dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, há miệng ra sức hô hấp, con ngươi tràn đầy sợ hãi.

"Thực ra, vừa rồi chúng tôi có giấu một ít chuyện..."
Bạch Vương không dám tiếp tục giấu giếm, đành phải kể tỉ mỉ cho Dương Thanh nghe.

Lão kể lại toàn bộ sự việc, cả chuyện Liên minh Vương tộc bọn họ bắt tay với Lưu lão quái của Miêu Thành, nỗ lực giết Dương Thanh, sau đó bọn họ ở giữa ngư ông đắc lợi.

May mắn thay, dù đã kể toàn bộ mọi chuyện, Dương Thanh vẫn không hề nổi giận, sắc mặt vẫn bình thản như trước.

"Cậu Thanh, trước kia chúng tôi quá ngu xuẩn, không biết cậu mạnh đến thế, hiện chúng tôi đã biết rồi, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không gây chuyện phiền phức với cậu nữa đâu".

Bạch Vương vội bảo đảm: "Xin cậu rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi một lần, sau này, Liên minh Vương tộc chúng tôi sẽ chỉ tuân theo lệnh của cậu mà làm việc".

"Đúng đúng đúng, từ nay chúng tôi xin được quy thuận cậu, tuyệt đối sẽ không phản bội!"
"Xin cậu hãy thu nhận chúng tôi ạ!"
Tiết Vương và Mã Vương cũng vội vàng lên tiếng phụ họa.

Đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ có thể tạo mối quan hệ với Dương Thanh, nếu như có thể bắt được cơ hội này thành lập quan hệ tốt, đợi khi Dương Thanh khôi phục ký ức, có lẽ sẽ không làm khó bọn họ, chưa biết chừng còn có thể trọng dụng bọn họ.

Dương Thanh không đáp, chỉ trầm mặc suy tư, không rõ là đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: "Vậy các ông có thể liên lạc với vợ và anh em của tôi không?"

Ba người kia đều lắc đầu, mấy ngày nay, những chuyện về Dương Thanh, bọn họ cũng được nghe khá nhiều.

Tuy vậy, chuyện nghe được cũng chỉ là Dương Thanh có xích mích với một nhân vật Siêu Phàm Cảnh quan trọng nào đó, sau phải mang theo người thân trốn đi.

Người thân của anh đang ở nơi nào, đúng là bọn họ không biết.

Thấy bọn họ lắc đầu, Dương Thanh cũng hơi thất vọng, nhưng vẫn còn may, nay đã biết được thân phận của mình, chỉ cần trở lại Yến Đô, từ từ sẽ tìm được người thân.

"Thưa cậu Thanh, tôi đề nghị, tạm thời cậu không nên trở về".

Bỗng Tiết Vương lên tiếng.

"Không trở về?"
Dương Thanh nhíu mày, nhìn Tiết Vương.

Tiết Vương vội giải thích: "Bây giờ cậu còn chưa khôi phục ký ức, rốt cuộc cậu đã mất trí nhớ ra sao cũng còn chưa rõ lắm".

"Hơn nữa, trước kia vì sao cậu phải mang những người thân bên cạnh mình đi?"
"Tôi đoán là, nhất định cậu đã có xích mích với một người rất mạnh, mà những người này đã mạnh đến độ ngay chính cậu cũng không thể đối phó, cho nên mới phải đưa người thân rời khỏi Yến Đô".

"Nếu lúc này cậu trở về, người thân của cậu hay tin, nhất định cũng sẽ quay về đó".

Nói đến đây, Tiết Vương lại im bặt, nhưng lão ta tin Dương Thanh đã hiểu ý mình.

Dương Thanh cũng trầm mặc, nét mặt thoáng vặn vẹo, như là đang cực kì đau đớn.

Ngay vừa rồi, trong đầu anh chợt lóe lên một bóng người, ở đỉnh Ninh Sơn, anh thấy một bà lão muốn giết anh.

Chỉ có điều, bóng người này mờ ảo quá, anh không thể nhìn rõ mặt mũi ra sao.

"Cậu Thanh, cậu có sao không?"
Một lúc sau, Bạch Vương mới dè dặt hỏi.

Dương Thanh đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như thường, anh nhìn Tiết Vương, nói: "Cảm ơn!"
Tiết Vương hơi giật mình kinh sợ, vui mừng thưa: "Cậu khách sáo rồi!"

"Các ông đã có lòng muốn đi theo tôi, vậy tôi sẽ cho các ông một cơ hội, trong thời gian này, tôi sẽ tiếp tục ở lại Ninh Châu, về tung tích của tôi, tuyệt đối phải bảo mật!"
Dương Thanh trầm giọng dặn.

Nghe thấy Dương Thanh đồng ý cho bọn họ đi theo, ba vị Vương lập tức hồi hộp đến thở gấp, những người khác có lẽ không rõ nhưng bọn họ lại biết rằng, Dương Thanh là cao thủ có thể đánh ngang tay với bậc Siêu Phàm Cảnh.

Loại cao thủ đẳng cấp cỡ này, dù là Hoàng tộc cũng phải ngưỡng vọng.

Nếu lúc này có thể đi theo Dương Thanh, ngày sau, địa vị của Liên minh Vương tộc sẽ lên như diều gặp gió.

"Cậu Thanh, xin cậu yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không để tin này truyền ra ngoài!"
Ba vị Vương bảo đảm.

"Chỉ có điều, người nhà họ Lục hiện đã biết thân phận của cậu..."
Mã Vương bỗng lên tiếng, phát biểu một cách tùy tiện: "Cậu Thanh, hay là để tôi đi diệt sạch bọn họ?"
"Hử?"
Dương Thanh lập tức cau mày, lạnh lẽo nhìn Mã Vương, nói: "Ông dám tổn thương một người của nhà họ Lục, tôi sẽ tự tay lấy mạng ông!"
Nghe vậy, Mã Vương hoảng sợ thấp thỏm, vội quỳ xuống: "Cậu Thanh, tôi nói sai rồi!"
"Đứng lên đi!"
Dương Thanh lạnh nhạt bảo.

Lúc này, bên ngoài biệt thự.

"Bố, thật không ngờ, cậu ấy lại có thân phận cao quý đến như vậy".

Lục Xuyên kinh ngạc nói.

Lục Nguyên Thông đến giờ vẫn nóng ruột như ngồi trên đống lửa, lão vội nhìn Lục Tinh Tuyết, nói: "Tinh Tuyết, ông xin cháu đó, lát cháu hãy cầu xin cậu Thanh tha cho ông lần này đi".

"Trước đấy, ông cũng bị ép bất đắc dĩ mới đối xử với cậu ấy như vậy, cháu nhất định phải giúp ông, nếu không, ông sẽ bị giết thật đấy!"
Lục Tinh Tuyết nhìn Lục Nguyên Thông, đỏ mắt lên, nói: "Ông nội, lần này, ông thật sự sai rồi!"
"Nhưng ông yên tâm, cháu sẽ cầu xin anh ấy cho ông".





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.