Chương trước
Chương sau



“Thanh Tâm, cháu không được vào đó!”  
             Đoàn Vô Nhai nhanh nhẹn chắn trước cửa phòng nghỉ, nói với vẻ kiên định.

             Dương Thanh đã giao nhiệm vụ bảo vệ người nhà cho ông ta, bây giờ vẫn chưa tới nơi, nếu Tần Thanh Tâm biết Dương Thanh không ở trên máy bay, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

             Ông ta là người si tình, cũng biết tình cảm giữa Tần Thanh Tâm và Dương Thanh sâu sắc đến mức nào.

             Một khi Tần Thanh Tâm mất kiểm soát, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

             “Chú Đoàn, xin chú tránh ra!”  
             Nỗi bất an trong lòng Tần Thanh Tâm ngày càng mãnh liệt.

             Đoàn Ngữ Yên không dám nhìn thẳng vào mắt cô, bây giờ Đoàn Vô Nhai cũng định ngăn cô vào phòng nghỉ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
             Lúc này, Tần Đại Dũng và Tần Y cũng nhận ra sự khác thường.

             “Rất xin lỗi, nếu không có mệnh lệnh từ cậu Thanh, chú sẽ không cho bất cứ ai bước vào phòng nghỉ!”  
             Đoàn Vô Nhai đứng ở cửa ra vào, kiên định nói.

             “Chú Đoàn, chú nói cho cháu biết, có phải anh ấy không còn ở trong đó nữa không?”  
             Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe, giọng cũng hơi nghẹn ngào.

             Đoàn Vô Nhai thầm giật mình, cô gái này đã phát hiện rồi ư?  

             “Thanh Tâm, cháu nói gì thế?”  
             Đoàn Vô Nhaigiả vờ ngờ vực: “Chúng ta đã tận mắt thấy cậu Thanh đi nghỉ ngơi, sao cậu ấy lại không ở trong đó được?”  
             Vừa nãy Đoàn Ngữ Yên suýt để lộ chuyện nên bây giờ không dám nói tiếp nữa, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn ngập vẻ tự trách và áy náy.

             “Thanh Tâm, con sao vậy?”  
             Tần Đại Dũng bước đến bên Tần Thanh Tâm, hỏi với vẻ khó hiểu.

             Tần Y cũng kéo tay Tần Thanh Tâm, nói với vẻ lo âu: “Chị, chị nói thế là sao chứ? Chẳng phải anh rể đã vào đó nghỉ ngơi ư?”  
             Mắt Tần Thanh Tâm đỏ hoe: “Chị có linh cảm, Dương Thanh không còn ở trong đó nữa rồi”.

             “Sao có thể chứ?”  
             Lúc này Tần Đại Dũng cũng cảm thấy Tần Thanh Tâm đang gây chuyện, ông ấy mỉm cười: “Con thấy Dương Thanh mệt quá nên không yên tâm ư?”  
             Tần Thanh Tâm nhìn về phía Đoàn Vô Nhai, nói với vẻ cầu khẩn: “Chú Đoàn, xem như cháu xin chú, cho cháu vào đó xem sao được không?”  
             “Nếu anh ấy ở trong đó, cháu sẽ lặng lẽ rời đi chứ không quấy rầy”.

             “Cháu chỉ muốn xác nhận anh ấy vẫn ở trên máy bay mà thôi!”  
             Thấy Tần Thanh Tâm như thế, Đoàn Vô Nhaisợ hết hồn, vội nói: “Thanh Tâm, cháu nói quá rồi!”  
             “Không phải chú không cho cháu vào, mà cậu Thanh đã có lệnh, không cho phép bất cứ ai vào trong, chú chỉ làm theo mà thôi, hy vọng cháu hiểu cho chú nhé”.

             Ông ta chỉ có thể nói vậy.

             Ngay cả Tần Y cũng cảm thấy khác thường, bèn nhìn về phía Đoàn Vô Nhai: “Chú Đoàn, chị cháu chỉ muốn vào xem thôi cũng không được ạ?”  
             “Chẳng lẽ ngay cả người làm vợ như chị ấy cũng không có tư cách nhìn anh ấy một cái ư?”  
             Đoàn Vô Nhai vẫn kiên định như cũ, lắc đầu: “Rất xin lỗi!”  
             Nhìn dámg vẻ gần như vô tình của Đoàn Vô Nhai, Tần Thanh Tâm bỗng thấy hơi tuyệt vọng.


             “Tránh ra!”  
             Tần Y không thể chịu nổi nữa, tức giận quát lên vớiĐoàn Vô Nhai: “Chú tránh ra cho cháu!”  
             Đoàn Vô Nhai vẫn thờ ơ như một tòa tháp sắt, cho dù Tần Y đẩy kiểu gì thì cũng không di chuyển.

             “Anh rể!”  
             Tần Y bỗng hô lớn: “Anh rể, rốt cuộc anh đang làm gì? Tại sao không cho bọn em vào chứ?”  
             “Anh rể, anh có nghe thấy không?”  
             “Nếu anh nghe thấy thì mau ra ngoài đi!”  
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
             Thấy Tần Y hét lớn như thế, Đoàn Vô Nhai vô cùng ngạc nhiên.

             Tuy ông ta đang chặn cửa phòng nghỉ nhưng không thể ngăn Tần Y hét.

             Nhưng cho dù Tần Y gọi thế nào thì trong phòng vẫn im re.

             Nước mắt Tần Thanh Tâm lập tức rơi lã chã: “Dương Thanh, rốt cuộc anh đang ở đâu?”  
             Tần Y cũng có vẻ ngơ ngác: “Anh rể không ở trong đó thật à?”  
             Cô ta gọi bao nhiêu câu như thế mà Dương Thanh vẫn không trả lời, tức là Dương Thanh không hề ở đây.

             Tần Đại Dũng cũng ngơ ngác: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải Dương Thanh đã lên máy bay với chúng ta ư? Rõ ràng bố thấy nó vào phòng nghỉ mà!”  
             Nhìn đám người đang bi thương, Đoàn Vô Nhai cắn răng, mắt đỏ hoe, chợt nói: “Đúng là cậu Thanh không ở trên máy bay!”  
             “Dương Thanh!”  

             Tần Thanh Tâm khóc lóc gọi rồi lao thẳng vào phòng nghỉ.

             Nhưng phòng nghỉ trống không, làm gì còn bóng dáng của Dương Thanh nữa?  
             Tần Y và Tần Đại Dũng cũng vội chạy vào, đều sững sờ.

             “Chú Đoàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, Dương Thanh đâu rồi? Xin chú nói cho cháu biết, được không?”  
             Tần Thanh Tâm không thấy Dương Thanh đâu, sắp phát điên đến nơi rồi.

Cô kích động nói lớn.

             “Cậu ấy đi rồi!”  
             Đoàn Vô Nhai im lặng một lúc lâu rồi mới nói.

             “Đi? Anh ấy đi đâu? Tại sao phải đi chứ?”  
             Tần Thanh Tâm kích động hét lớn: “Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu? Chú mau nói cho cháu biết, rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”  
             “Chú Đoàn, cháu xin chú, cháu lạy chú, chú nói cho cháu biết rốt cuộc anh ấy đi đâu được không, xin chú nói cho cháu biết được không?”  
             Tần Thanh Tâm nói rồi định quỳ xuống.

             “Thanh Tâm, đừng làm thế!”  
             Đoàn Vô Nhai vội kéo Tần Thanh Tâm dậy, thấy Tần Thanh Tâm kích động như thế, ông ta cũng không vui vẻ gì cho cam.

             “Chú mau nói đi, rốt cuộc anh rể cháu đi đâu rồi?”  
             Tần Y cũng hoảng hốt, chất vấn Đoàn Vô Nhai.

             “Cậu Thanh đắc tội với một nhân vật lớn rất lợi hại, ngay cả cậu ấy cũng không nắm chắc rằng sẽ thắng, thế nên cậu ấy mới cử chú đi bảo vệ mọi người”.

             Rốt cuộc Đoàn Vô Nhai cũng mở miệng, nghiêm nghị nói: “Nếu cậu ấy ở với mọi người thì chỉ làm liên lụy tới mọi người mà thôi, thế nên cậu ấy đã rời khỏi Yến Đô, đến một nơi không ai tìm thấy rồi”.


             “Sau khi nguy cơ này qua đi, cậu ấy sẽ về tìm mọi người”.

             Đoàn Vô Nhai nói nửa thật nửa giả.

             Nếu nói cho đám Tần Thanh Tâm biết chuyện lần này Dương Thanh đang lành ít dữ nhiều, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận nổi.

             Nhưng dù vậy, Tần Thanh Tâm vẫn không thể chấp nhận.

             “Dương Thanh, đồ khốn! Anh đã nói cả đời này anh sẽ không rời khỏi em và con cơ mà, anh lừa em, anh lừa em…”  
             Sau khi nghe thấy Đoàn Vô Nhai nói thế, người Tần Thanh Tâm mềm nhũn, gào khóc.

             Trong mắt cô, Dương Thanh chính là anh hùng vạn năng, không có phiền phức nào mà anh không giải quyết được.

             Nhưng bây giờ, Dương Thanh đã lừa họ rời khỏi Yến Đô, tức là kẻ địch lần này rất mạnh.

             Cùng lúc đó, chiếc máy bay tư nhân mà Dương Thanh đang ngồi chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế ở Ninh Châu.

             “Còn năm phút!”  
             Sau khi xuống máy bay, Dương Thanh nhìn đồng hồ, năm phút nữa chuyến bay quốc tế mà Vũ Vũ Lan ngồi sẽ đến.

             Đúng năm phút sau, tiếng ù ù vang lên, một chiếc máy bay hành khách đáp xuống.

             Cùng lúc đó, khí thế đáng sợ cũng bùng nổ từ người Dương Thanh.

             Anh đến Ninh Châu là để ngăn cản Vũ Vũ Lan, một khi anh phóng khí thế ra, chắc chắn Vũ Vũ Lan sẽ cảm nhận được.

             Quả nhiên ngay sau đó, một luồng khí thế đáng sợ hơn lập tức lao ra khỏi máy bay hành khách rồi khóa chặt lấy Dương Thanh.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.