Chương trước
Chương sau



Không ai biết sau khi Dương Thanh vào phòng nghỉ trong cùng đã theo cửa sau xuống khỏi máy bay.

      "Ù ù ù!"  
      Dương Thanh vừa xuống máy bay thì tiếng động cơ máy bay vang lên.

Ngay sau đó, chiếc máy bay bắt đầu di chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng bay lên không trung.

      Dương Thanh nhìn máy bay dần biến mất, hai mắt chợt ướt.

      "Anh Thanh!"  
      Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.

      Dương Thanh xoay người lại, nhìn thấy Mã Siêu dẫn theo Ngải Lâm đi tới, Phùng Tiểu Uyển cũng có mặt ở đó.

      Mấy người đều đỏ mắt nhìn Dương Thanh.

Anh cong môi khẽ cười, lần lượt nhìn ba người rồi xoay người đi nhanh về phía trước.

      Ba người nhìn Dương Thanh bước từng bước rời đi, lại thấy anh đột nhiên vung cánh tay lên và nói với mấy người mà không hề quay lại: "Anh đi đấy!"  
      "Anh Thanh, bọn em chờ anh về!"  
      Mã Siêu hét lớn một tiếng.

      Dương Thanh không trả lời, bước nhanh hơn và leo lên một chiếc máy bay tư nhân khác.

      Bây giờ thời gian cấp bách, anh phải chạy tới Ninh Châu với tốc độ nhanh nhất.

      "Chồng, cậu Thanh chắc chắn sẽ bình an trở về, đúng không?"  
      Ngải Lâm nắm lấy tay Mã Siêu, giọng hơi nghẹn ngào nói.

      Mã Siêu nắm chặt tay vợ và nói với giọng điệu vô cùng kiên định: "Anh ấy chắc chắn sẽ về!"  

      "Ầm ầm ầm!"  
      Chiếc máy bay tư nhân mà Dương Thanh đang ngồi đã lao lên không trung, nhanh chóng biến mất khỏi bầu trời Yến Đô.

      Mỗi người đều âm thầm cầu khẩn, hi vọng anh có thể bình yên trở về.

      "Chúng ta cũng nên rời khỏi Yến Đô thôi”.

      Mã Siêu liếc nhìn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển, nói.

      "Được!"  
      Hai cô đáp, sau đó rời đi cùng anh ta.

      Bọn họ không biết lần này mình đi tới bao giờ mới có thể trở về nhưng chắc chắn sẽ luôn chờ đợi, cho tới khi biết Dương Thanh quay về, bất kể phải chờ bao lâu.

      Cùng lúc đó, trong Hoàng phủ của Hoàng tộc họ Đoàn.

      "Phụ hoàng, chắc Vũ Vũ Lan sẽ đến Ninh Châu trong bốn mươi phút nữa”.

      Đoàn Vô Hằng nhìn về phía Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng và nói.

      Từ sau khi Đoàn Hoàng nói cho Đoàn Vô Nhai biết tung tích của Vũ Vũ Lan, lão ta vẫn ngồi trên ngai vàng với vẻ bất an.

      Cho đến lúc Đoàn Vô Hằng nói chuyện, Đoàn Hoàng mới có phản ứng.

Lão ta đứng dậy đi tới ngoài điện Đoàn Hoàng và đứng chắp tay nhìn về phía Ninh Châu.

      "Ta cũng không biết mình làm vậy rốt cuộc là tốt hay xấu”.

      Đoàn Hoàng đột nhiên nói với vẻ phức tạp.


      Dù sao Vũ Vũ Lan cũng là người phụ nữ mà lão ta yêu suốt cả cuộc đời, cho dù bây giờ hai người đã xa nhau bốn mươi năm nhưng lão ta vẫn yêu Vũ Vũ Lan như ngày nào.

      Đồng thời hôm nay gặp được Vũ Vũ Lan, Đoàn Hoàng có thể cảm giác được bà ta vẫn còn tình cảm với mình.

      Nếu không, bà ta sẽ không nhẹ tay như vậy, chắc chắn bà ta sẽ san bằng Hoàng tộc họ Đoàn.

      Vũ Vũ Lan rất mạnh nhưng lão ta lại có một dự cảm xấu, vì không điều tra ra được gia thế của Dương Thanh nên lão ta mới thấy lo lắng.

      Nếu đúng như lão ta suy đoán, Dương Thanh xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, với tài năng võ thuật của anh tất nhiên sẽ có cao thủ Siêu Phàm Cảnh âm thầm bảo vệ.

      Để tránh cho Dương Thanh phát hiện ra, thực lực của đối phương chỉ có thể cao hơn anh.

      Bản thân Dương Thanh đã là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nếu có người âm thầm bảo vệ mà không để cho anh phát hiện, vậy thực lực sẽ mạnh tới mức nào?  
      Một khi Vũ Vũ Lan muốn giết Dương Thanh, tất nhiên sẽ khiến cho siêu cao thủ ẩn nấp trong bóng tối phải ra mặt.

      Lão ta nói cho Dương Thanh biết tung tích của Vũ Vũ Lan, nếu có cao thủ gia tộc Cổ Võ giết Vũ Vũ Lan, vậy tương đương với lão ta là kẻ gây họa.

      Nghĩ đến đây, Đoàn Hoàng càng thấy hổ thẹn hơn.

      "Phụ hoàng đừng lo lắng, Dương Thanh hay Vũ Vũ Lan đều rất mạnh, muốn giết chết bọn họ cũng không dễ dàng gì đâu”.

      Đoàn Vô Hằng an ủi.

      Đoàn Hoàng không nói gì nhưng trong đôi mắt vẫn vô cùng lo lắng.

      Trong lúc Đoàn Hoàng đang lo lắng, Đoàn Vô Nhai ở trên máy bay tư nhân cũng rất lo lắng.

      Trên đường đi, Tần Y và Tiêu Tiêu đều vô cùng kích động, trên máy bay luôn vang lên tiếng nói cười, chỉ có Tần Thanh Tâm vẫn bất an, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng nghỉ trong cùng.


      "Chị Tâm, chị muốn ăn gì không?"  
      Đoàn Ngữ Yên mỉm cười nhìn về phía Tần Thanh Tâm hỏi.

      Tần Thanh Tâm khẽ lắc đầu: "Chị ăn không vào, cảm ơn!"  
      "Thanh Tâm, chắc cháu mới ngồi máy bay tư nhân lần đầu nhỉ? Có phải cháu thấy hơi căng thẳng không?"  
      Đoàn Vô Nhai cũng nói: "Thật ra lần đầu chú ngồi máy bay tư nhân cũng thấy không quen nhưng nghĩ lại thì chẳng khác với máy bay chở khách bình thường, điểm khác biệt duy nhất là máy bay tư nhân càng rộng hơn, sang trọng hơn thôi”.

      Ông ta sợ rằng Tần Thanh Tâm đột nhiên chạy vào phòng nghỉ tìm Dương Thanh nên chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô.

      Tần Thanh Tâm cười gượng, trông vẫn có vẻ tâm sự nặng nề.

      "Mẹ, sao bố không chơi với Tiêu Tiêu?"  
      Tiêu Tiêu chợt hỏi, còn liếc nhìn về phía phòng nghỉ.

      Giờ phút này, mặt hai người Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên đều biến sắc và căng thẳng.

      Tần Thanh Tâm hơi do dự.

Từ sau khi lên chiếc máy bay này, cô vẫn thấy bất an, luôn cảm giác như Dương Thanh giấu mình chuyện gì đó.

      Đặc biệt là trước khi máy bay cất cánh, lúc Dương Thanh nói muốn đi nghỉ còn nhìn cô và Tiêu Tiêu với ánh mắt vô cùng lưu luyến.

      Bây giờ nghe con gái nói vậy, cô dường như tìm được lý do để mình đến làm phiền Dương Thanh nghỉ ngơi.

      "Vậy chúng ta đi tìm bố, được không?"  
      Tần Thanh Tâm nói.

      "Được!"  
      Trên gương mặt nhỏ nhắn Tiêu Tiêu vô cùng vui mừng.

      Cô bé đã mấy ngày không gặp bố, giờ khó lắm mới gặp được, chỉ muốn bố chơi với mình.

      "Chị Tâm!"  
      Đoàn Ngữ Yên vội vàng kéo tay Tần Thanh Tâm.


      Tần Thanh Tâm thoáng ngây người nhìn Đoàn Ngữ Yên với vẻ nghi ngờ: "Ngữ Yên, em làm gì vậy?"  
      "Chị Tâm, mấy ngày nay anh Thanh đã quá mệt mỏi rồi, chị để cho anh ấy được nghỉ ngơi thêm một lát đi!"  
      Đoàn Ngữ Yên cố gắng nói chuyện thật bình tĩnh.

      Cô ấy không hay lừa người, đây là lần đầu tiên nên vẻ mặt không được tự nhiên.

      Đặc biệt là khi Tần Thanh Tâm cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, khiến cô ấy có cảm giác như bị nhìn thấu.

      "Thanh Tâm, Ngữ Yên nói đúng đấy.

Dương Thanh quá mệt rồi, con để cho nó nghỉ ngơi thêm một lát.

Chờ tới lúc xuống máy bay, chúng ta lại đánh thức nó sau”.

      Tần Đại Dũng cũng nói.

      Tần Y cười xấu, nói với Tần Thanh Tâm: "Chị, em thấy chị vẫn luôn có vẻ tâm sự nặng nề, thật ra là chị không gặp anh rể mấy ngày nên nhớ anh ấy chứ gì?"  
      Tần Thanh Tâm lập tức đỏ mặt, liếc nhìn về phía phòng nghỉ.

      Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên biết rõ chân tướng đều căng thẳng nhìn Tần Thanh Tâm.

Nếu cô cứ kiên trì muốn đi tìm Dương Thanh, vậy bọn họ phải làm thế nào?  
      "Ngữ Yên, hình như em rất sợ chị tới phòng nghỉ tìm Dương Thanh?"  
      Tần Thanh Tâm đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Đoàn Ngữ Yên.

      Đoàn Vô Nhai thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Thanh Tâm, thầm nghĩ không xong rồi.

      Đoàn Ngữ Yên mới nói dối lần đầu tiên, sao có thể chịu được khi Tần Thanh Tâm cứ nhìn chằm chằm như vậy? Cô ấy nhất thời hoảng loạn, ánh mắt né tránh.

      "Tiêu Tiêu, chúng ta đi tìm bố!"  
      Tần Thanh Tâm càng thấy bất an hơn, kéo Tiêu Tiêu đi về phía phòng nghỉ.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.