Chương trước
Chương sau





Dương Thanh có thể cảm nhận được tâm lý phức tạp vừa yêu vừa hận của Đoàn Hoàng dành cho Vũ Vũ Lan.

“Đoàn Vô Nhai cũng là con trai ruột của ông, sao ông có thể nhẫn tâm giết ông ấy?”
Đoàn Hoàng đỏ mắt nói: “Nhưng nếu tôi không giết nó thì Vũ Vũ Lan cũng sẽ tự mình ra tay giết nó.

Không chỉ vậy, có lẽ đến lúc đó cả Hoàng tộc họ Đoàn đều phải gánh chịu thủ đoạn tàn độc của bà ấy”.

“Chuyện do Vô Nhai gây ra, vậy thì nó nên chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này, nó không chết thì rất khó để vuốt cơn giận trong lòng Vũ Vũ Lan!”
Nghe Đoàn Hoàng nói thế, trong lòng Dương Thanh cũng hơi hối hận, biết trước thế này thì anh sẽ không ra tay giết chết Đoàn Vô Viêm.

Đoàn Hoàng nói đúng, bây giờ anh cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới cao thủ Siêu Phàm, còn Vũ Vũ Lan đã là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh rồi.

Cao thủ ở cấp bậc này quả thực là đứng ở đỉnh cao, dựa vào thực lực hiện tại của Dương Thanh thì thật sự không thể nào đối phó được.

Mặc dù anh có khả năng chiến đấu vượt cấp, nhưng đến Siêu Phàm Cảnh thì sự chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ bất kỳ đều rất lớn.

So sánh Siêu Phàm Nhất Cảnh và Siêu Phàm Tam Cảnh với nhau, sự chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ đủ để nới rộng khoảng cách giữa hai cao thủ.

Huống hồ bản thân Vũ Vũ Lan là thiên tài võ thuật, Siêu Phàm Tam Cảnh của bà ta ắt hẳn vượt qua cả cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh bình thường.


“Tôi đã chặn tin tức Đoàn Vô Viêm bị giết, nhưng tôi tin chẳng bao lâu nữa bà ấy sẽ biết được sự thật thôi”.

Đoàn Hoàng nói với vẻ nghiêm trọng: “Bởi vì La Tu chính là cao thủ mà bà ấy sắp xếp bên cạnh Đoàn Vô Viêm, bây giờ La Tu đã chết, Vũ Vũ Lan không liên lạc được với La Tu thì chắc chắn sẽ điều tra xem đã xảy ra chuyện gì”.

“Cậu nghĩ rằng dựa vào thực lực mới bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh của cậu là có thể chịu được cơn giận của Vũ Vũ Lan sao?”
Dương Thanh lập tức im lặng, với thực lực hiện tại của anh thì quả thực không đấu lại.

Hồi lâu sau, đột nhiên anh nhìn Đoàn Hoàng, nghiêm túc nói: “Người giết Đoàn Vô Viêm là tôi, có gì cứ bảo bà ta nhắm vào tôi là được rồi”.

“Dù sao thì giữa hai người cũng có tình cảm, bà ta sẽ tiêu diệt cả Hoàng tộc họ Đoàn các ông vì tôi đã giết con trai bà ta ở Hoàng tộc họ Đoàn sao?”
Đoàn Hoàng vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh, nói chính xác là bán bộ Siêu Phàm, cũng chỉ cách Siêu Phàm một bước.

Nhưng khoảng cách một bước này, cho dù tài năng võ đạo của Đoàn Hoàng có mạnh hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ của Siêu Phàm Nhất Cảnh bình thường.

Cũng chính vì vậy cho nên sau khi nhận ra thực lực của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh, Đoàn Hoàng đã từ bỏ đấu với Dương Thanh.

Lão ta biết rõ, cho dù tất cả cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn có hợp sức lại thì cũng không phải là đối thủ của một mình Dương Thanh.

Thay vì vậy, chi bằng thẳng thắn nói cho Dương Thanh sự thật, để Dương Thanh cùng gánh cơn giận của Vũ Vũ Lan.

Đoàn Hoàng lắc đầu: “Hơn bốn mươi năm trước, quả thực giữa chúng tôi có tình cảm.


Nhưng từ bốn mươi bảy năm trước, sau khi Đoàn Vô Viêm sinh ra, bà ấy đã được cao thủ Hoàng tộc họ Vũ đón về Hoàng tộc họ Vũ rồi”.

“Tình hình bà ấy về sau cũng là tôi tốn rất nhiều tâm tư mới nghe ngóng được, về phần bà ấy còn tình cảm với tôi hay không thì không thể biết được”.

“Nhưng, khả năng không còn tình cảm gì lớn hơn!”
“Tôi muốn đẩy mọi chuyện lên đầu cậu, sự thật cũng là như vậy, quả thực đúng là cậu giết Vô Viêm.

Nhưng với sự hiểu biết của tôi về bà ấy thì cho dù bà ấy có tha cho Hoàng tộc họ Đoàn, bà ấy cũng sẽ tự tay giết Đoàn Vô Nhai.

Tất nhiên cả cậu nữa, thậm chí là Đoàn Ngữ Yên!”
Dương Thanh lập tức cau mày: “Đoàn Ngữ Yên chỉ là một người bình thường, cô ấy có tội gì?”
“Bởi vì Đoàn Vô Nhai đưa cậu đến Hoàng tộc họ Đoàn, mà cậu lại giết con trai Vũ Vũ Lan, Đoàn Ngữ Yên là con gái của Đoàn Vô Nhai, chắc chắn Vũ Vũ Lan sẽ giết Đoàn Ngữ Yên, khiến Đoàn Vô Nhai chịu nỗi đau mất đi con gái thân yêu, sau đó mới giết Đoàn Vô Nhai”.

Đoàn Hoàng hiểu rất rõ Vũ Vũ Lan.

Sắc mặt Dương Thanh vô cùng khó coi, anh cắn răng nói: “Nói vậy có nghĩa là giữa tôi với Vũ Vũ Lan chắc chắn sẽ có một người chết?”
Đoàn Hoàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.


Những gì lão ta nên nói đều đã nói rồi, phải đối phó với Vũ Vũ Lan thế nào thì chỉ có thể tùy thuộc vào Dương Thanh thôi.

Hai người im lặng năm phút, Dương Thanh lên tiếng phá vỡ im lặng trước: “Tôi vẫn muốn ở bên vợ và con gái tôi cả đời, đã vậy thì tôi chỉ có thể tự tay giết Vũ Vũ Lan thôi!”
Giờ phút này, anh vô cùng kiêu ngạo, giọng điệu cũng đầy tự tin.

Điều này khiến Đoàn Hoàng có ảo giác như Dương Thanh thật sự có thể giết chết Vũ Vũ Lan.

Nhưng nghĩ đến cảnh giới võ thuật hiện tại của Vũ Vũ Lan, lão ta vẫn không tin, dựa vào một cao thủ chỉ mới bước vào Siêu Thàm Nhất Cảnh mà có thể giết được Vũ Vũ Lan ở Siêu Phàm Tam Cảnh.

Tất nhiên lão ta sẽ không nói ra.

Đột nhiên, trong đầu lão ta lóe lên một suy nghĩ táo bạo, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh rồi nói: “Bây giờ, chỉ có cách cậu thừa kế Đế Thôn rồi thì có lẽ sẽ có hy vọng đối phó được với Hoàng tộc họ Vũ”.

“Người ta đồn cao thủ ở Đế Thôn nhiều như mây, lời đồn là vậy, cho dù thực lực của cao thủ ở Đế Thôn có tệ hơn nữa thì mạnh nhất cũng là Siêu Phàm Cảnh đúng không?”
“Nếu không có sự che chở của các cao thủ hàng đầu Đế Thôn thì cậu với Đoàn Vô Nhai và Đoàn Ngữ Yên chết chắc!”
“Thậm chí cả vợ cậu, tất cả những người có liên quan đến cậu đều sẽ gặp phải thủ đoạn thâm độc của bà ấy!”
Đoàn Hoàng vừa dứt lời, một luồng khí thế cuồn cuộn từ trong cơ thể Dương Thanh bộc phát ra ngoài.

“Nếu bà ta dám làm tổn thương một người bên cạnh tôi thôi thì sẽ giết hết cả nhà bà ta!”
Dương Thanh giận dữ nói, giống như ác quỷ đến từ chín tầng địa ngục.

Ngay cả Đoàn Hoàng cũng cảm thấy lạnh đến thấu xương.

“Ân oán giữa tôi với Hoàng tộc họ Đoàn chấm dứt tại đây!”

Sau khi bình tĩnh lại, Dương Thanh thấp giọng nói: “Tất nhiên, nếu Hoàng tộc họ Đoàn muốn gây phiền phức cho tôi thì tôi dang hai tay chào đón, nhưng lần sau Hoàng tộc họ Đoàn chắc chắn sẽ bị tiêu diệt!”
“Ngoài ra, tôi sẽ đưa nhóm Đoàn Vô Nhai đi, nếu Vũ Vũ Lan đến Hoàng tộc họ Đoàn, ông cứ nói thật cho bà ta là được, có gì thì nhắm vào tôi”.

“Tất nhiên, nếu ông có thể nói trước với tôi bà ta đến Hoàng tộc họ Đoàn thì tôi sẽ nợ Đoàn Hoàn ông một ân tình!”
Nói xong, không đợi Đoàn Hoàng trả lời, anh đã xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Dương Thanh dần đi xa, vẻ mặt Đoàn Hoàng phức tạp.

Theo lý mà nói, Dương Thanh giết con trai Đoàn Vô Viêm của lão ta thì lão ta nên đầy ý thù địch với Dương Thanh mới đúng.

Nhưng sau khi lão ta biết thực lực thật sự của Dương Thanh thì ý thù địch này hoàn toàn biến mất.

Bởi vì lão ta rất rõ, thiên tài võ thuật như Dương Thanh sẽ trở nên mạnh hơn trong tương lai, nếu dựa vào Hoàng tộc họ Đoàn thì cả đời này cũng không có cơ hội để trả thù.

Mà Dương Thanh lại có mối quan hệ rất tốt với Đoàn Vô Nhai, Đoàn Vô Nhai cũng là con trai của lão ta, nếu Dương Thanh có thể sống sót trong tay Vũ Vũ Lan, vậy truyền ngôi vị cho Đoàn Vô Nhai thì có sao?
“Cậu Thanh!”
Lúc Dương Thanh đi đến trước mặt Đoàn Vô Nhai, ông ta thoáng hoảng hốt, vội đi lên trước.

Tất nhiên Dương Thanh biết rõ nỗi lo trong lòng Đoàn Vô Nhai, anh nói: “Yên tâm, tôi với ông ta sẽ không có trận chiến nào nữa!”
Nói xong, vẻ mặt anh nghiêm trọng, nói tiếp: “Chuẩn bị đi, đưa cả Đoàn Ngữ Yên và Độc Du, bây giờ theo tôi rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn!”
“Được!”
.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.