Chương trước
Chương sau





Ngay từ đầu Thượng Quan Nhu đã cảm giác được trong cơ thể Dương Thanh ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ điên cuồng.

Bây giờ nghe Mã Siêu và Vương Chiến nói, dường như cô ta đã hiểu được gì đó.

      Nhất thời, cô ta cũng tái mặt, vội vã khuyên: “Cậu Thanh, cậu đã đánh bại Lưu lão quái rồi, không nhất thiết phải giết lão ta”.

      “Dù sao lão ta cũng là cao thủ đứng đầu Miêu Thành, nếu lão ta chết ở đây, sợ là toàn bộ Miêu Thành sẽ lấy cái cớ này để nhập thế”.

      Cảm giác của cô ta cực kỳ nhạy bén, giờ phút này cô ta có thể cảm nhận rõ rằng Dương Thanh đang cố gắng đấu tranh với lý trí mình.

Một khi anh mất lý trí, có lẽ sẽ hoàn toàn trở thành một ma đầu.

      “Hả?”  
      Mã Siêu và Vương Chiến cứ ngăn cản liên tục, bây giờ đến Thượng Quan Nhu cũng ngăn cản làm cao thủ khắp nơi đều ý thức được một vài điều là lạ.

      Lúc này, bên phía Hoàng tộc họ Long, đôi mắt đen láy của Đồng Dã cao thủ Thần Cảnh trung kỳ biết thuật thôi miên chợt nhìn Dương Thanh chằm chằm.

      Chỉ trong nháy mắt, mắt lão ta khôi phục lại như bình thường nhưng lại đầy sợ hãi giống như thấy được một thứ gì đó rất kinh khủng.

      “Ông Đồng, ông phát hiện ra gì à?”  
      Long Khoa nghiêm túc hỏi.


      Đồng Dã từ từ bình tĩnh trở lại nhưng tận sau trong đôi mắt lão ta vẫn toát lên sự sợ hãi.

      Một lúc lâu sau, lão ta mới nói: “Trong cơ thể cậu ta ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ điên cuồng, dường như sức mạnh này bị phong ấn, đang không ngừng tấn công phong ấn đó.

Một khi phong ấn của cậu ta bị phá vỡ, thực lực của cậu ta sẽ còn mạnh hơn nữa”.

      “Nhưng với cảnh giới võ thuật bây giờ của cậu ta, cơ thể cậu ta không thể chịu nổi luồng sức mạnh điên cuồng đó.

Một khi phong ấn bị phá vỡ, có lẽ cậu ta cũng sẽ chết vì nổ tung”.

      “Bây giờ, cậu ta đang cố khống chế sức mạnh điên cuồng trong cơ thể, không những thế sức mạnh càng lúc càng lớn, lý trí của cậu ta sẽ từ từ biến mất”.

      Đồng Dã không hề nhỏ giọng nên lão ta vừa nói ra, đám cao thủ của những thế lực đứng đầu đều nghe thấy.

      “Thì ra là vậy!”  
      Mắt Long Khoa sáng lấp lánh: “Nói vậy thì luồng sức mạnh này không hề thuộc về cậu ta.

Một khi bùng nổ thì cậu ta sẽ đối diện với sự huỷ diệt”.

      “Thảo nào cậu ta còn trẻ vậy mà lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, thì ra sức mạnh này không thuộc về cậu ta”.

      Vốn dĩ Diệp Xung còn không thể chấp nhận việc Dương Thanh bằng tuổi với anh ta lại có thể bộc phát thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, bây giờ biết vậy nên anh ta thở phào nhẹ nhõm.

      Bên phía Hoàng tộc họ Đoàn, lão già bên cạnh Đoàn Vô Nhai nói với âm lượng chỉ có hai người nghe được: “Điện hạ, tiếp theo sẽ là cơ hội của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta.

Nếu điện hạ có thể nắm bắt thì nó sẽ là nguồn lực khổng lồ cho Hoàng tộc họ Đoàn”.

      “Ồ?”  
      Đoàn Vô Nhai hứng thú, mắt sáng như sao, nhìn lão già nói: “Tôi muốn nghe rõ hơn!”  
      “Dù sức mạnh trong cơ thể Dương Thanh không thuộc về cậu ta nhưng bản thân cậu ta cũng là một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Nếu cậu ta có thể khống chế sức mạnh trong cơ thể thì sau này cậu ta sẽ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh”.

      Lão già nghiêm túc nói: “Điện hạ, điện hạ ngẫm lại xem, khắp bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu này, chưa có cao thủ nào đột phá khỏi cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong”.

      “Nếu hôm nay nhân cơ hội làm quen với một người rất có khả năng trở thành cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí là giúp cậu ta một phen, điện hạ nói xem chờ khi cậu ta bước vào Siêu Phàm Cảnh rồi, với quan hệ giữa điện hạ và cậu ta, trong Hoàng tộc họ Đoàn, ai dám động đến địa vị của điện hạ nữa?”  
      Mắt Đoàn Vô Nhai sáng lên, nhìn Dương Thanh đang cố gắng khống chế hơi thở điên cuồng trong cơ thể mình, nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ chúng ta chưa biết liệu cậu ta có thể khôi phục lý trí hay không”.


      Nếu lúc này tôi đứng ra giúp đỡ cậu ta, cậu ta có thể kiểm soát được mình thì tốt nhưng nếu không kiểm soát được thì sao?”   
      “Hoàng tộc họ Long, hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật đều đang bàng quan ngồi quan sát, chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.

Nếu tôi ra mặt, sẽ bị thế lực của ba người đó lật đổ”.

      “Một khi Dương Thanh bất lợi thì trong trận chiến giành ngôi Vương của Yến Đô, có lẽ những thế lực khác sẽ bắt tay nhằm vào Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta”.

      Đoàn Vô Nhai rất rõ tình hình trước mặt.

      Có thể nói một khi giúp Dương Thanh, đó sẽ là một ván cược khổng lồ, ván cược đắc tội với Hoàng tộc họ Long, hoàng tộc họ Diệp và Hiệp hội Võ thuật.

      Một khi thua, có lẽ Hoàng tộc họ Đoàn sẽ bị các thế lực khác bắt tay chèn ép.

      Còn về cuộc thi tranh ngôi Vương của Yến Đô, có lẽ Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có thể làm khán giả.

      Nhưng lão già gầy gò của Hoàng tộc họ Đoàn lại nghiêm túc nói: “Điện hạ, có lẽ điện hạ nghĩ đây là một ván cược lớn nhưng tôi lại nghĩ đây không phải đánh cược”.

      “Với thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của Dương Thanh cũng đã chứng minh cậu ta không hề tầm thường, dù cậu ta không thể bước vào Siêu Phàm Cảnh thì cậu ta cũng là một cao thủ có thể so với Đoàn Hoàng, quan trọng là cậu ta còn trẻ, còn nhiều tiềm năng”.

      “Nếu sau lưng cậu ta là gia tộc Cổ Võ thật thì không những chúng ta đang làm quen được một chàng trai có thiên phú võ thuật xuất chúng mà còn làm quen được với gia tộc Cổ Võ mạnh mẽ vô cùng”.

      “Tôi chắc chắn hôm nay cậu ta sẽ không sao, dù cậu ta có mất kiểm soát thì cũng sẽ có người cứu cậu ta về!”  
      “Còn về cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô, đó chỉ là một cái bẫy thôi, chắc điện hạ cũng hiểu mà đúng không?”  
      “Với sự lớn mạnh của Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta, có Hoàng tộc hay thế lực đứng đầu nào dám chủ động cạch mặt chúng ta?”  
      Nghe lão già nói, mắt Đoàn Vô Nhai sáng như sao, ánh mắt lại nhìn về phía Dương Thanh.

      Lúc này, mắt Dương Thanh đỏ tươi, hơi thở điên cuồng trên người còn mạnh mẽ hơn ban nãy nhiều.


      Lưu lão quái bị anh xách lên không trung, không thể giãy ra được.

      Có vài lần, Dương Thanh sắp bóp gãy cổ Lưu lão quái nhưng tia lý trí cuối cùng kia nói với anh rằng, anh không thể giết lão ta.

      Lưu lão quái đứng trên bờ vực sống chết, có rất nhiều lần lão ta cảm giác được mình sắp bị vặn gãy cổ nhưng Dương Thanh lại chợt khôi phục lại một tia lý trí.

      “Cút!”  
      Dương Thanh nổi giận gầm lên, tiện tay vung lên, người Lưu lão quái bay thẳng ra mười mét.

      “Ầm!”  
      Một tiếng vang lớn, người Lưu lão quái đập mạnh lên vách tường của Võ quán Yến Đô.

Chịu đòn nặng như vậy làm Lưu lão quái phun một ngụm máu, hơi thở võ thuật trên người yếu đi rất nhiều.

      “Anh Thanh!”  
      Mã Siêu sốt sắng gọi.

   




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.