Chương trước
Chương sau





Mọi người ồ lên, rất nhiều cao thủ Thần Cảnh đều cực kỳ nghi ngờ.

      Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người Dương Thanh không hề thua kém Lưu lão quái nhưng không biết tại sao hình như Dương Thanh đang kiềm chế võ thuật của mình.

      Có điều tại sao Dương Thanh lại muốn kiềm chế võ thuật?  
      Sau khi Lưu lão quái đánh Dương Thanh một cú, sát khí càng nhiều hơn.

Lão ta nhìn Dương Thanh chằm chằm, nói: “Nhóc con, từ khi cậu giết đồ đệ của tôi thì trời định là sẽ có ngày hôm nay rồi”.

      “Cậu yên tâm, tạm thời tôi sẽ không giết cậu.

Cậu giết đồ đệ của tôi, vậy tôi sẽ cũng sẽ để cậu hiểu cảm giác bị mất người thân rồi mới tiễn cậu lên đường”.

      Ầm!  
      Dương Thanh vốn đang cố kiềm chế lửa giận nghe Lưu lão quái nói xong, anh không thể kiểm soát nữa, một luồng hơi thở kinh khủng bùng nổ trên người anh.

      “Loảng xoảng!”  
      Vật dụng bằng thuỷ tinh trong võ quán Yến Đô vỡ vụn trong sự khiếp sợ của mọi người.

      Một luồng hơi thở đàn áp kinh khủng quét qua toàn bộ hội trường.

      Chỉ thấy Dương Thanh đã đứng lên, không còn giống như đang bị thương nữa.


      Anh của bây giờ, mắt đỏ tươi, khí thế vượt xa Thần Cảnh đỉnh phong điên cuồng sinh sôi trong cơ thể anh.

      Trong nháy mắt, mặt đất dưới chân anh vỡ tung.

      “Trời ơi! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”  
      “Tại sao tôi lại có cảm giác như sắp bị giết vậy?”  
      “Cuối cùng Dương Thanh là cao thủ thuộc cảnh giới nào? Tại sao tôi là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong rồi mà cảm giác tim đập thình thịch vậy?”  
      Lúc này, cao thủ trong võ quán Yến Đô đều sợ ngây người.

      Tất nhiên Lưu lão quái cũng cảm nhận được hơi thở kinh khủng trên người Dương Thanh, gương mặt vốn dĩ đang kiêu ngạo trở nên khiếp sợ.

      “Cậu, cảnh giới võ thuật của cậu không phải Thần Cảnh đỉnh phong, mà là Siêu Phàm Cảnh!”  
      Lưu lão quái chợt hô lên.

      “Siêu Phàm Cảnh? Siêu Phàm là gì? Là cảnh giới sau khi đột phá khỏi Thần Cảnh à?”  
      Nghe Lưu lão quái kêu lên, đám cao thủ Hoàng tộc đều kinh hãi.

      Với bọn họ mà nói, Thần Cảnh đỉnh phong đã là đích đến của võ thuật mà họ theo đuổi, còn về cảnh giới sau Thần Cảnh đỉnh phong là gì, họ hoàn toàn không biết và cũng chưa từng có ý định tìm hiểu.

      Nhưng bây giờ, một người còn trẻ, chỉ mới hai mươi tám tuổi mà đã đột phá cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong?  
      Dù có là Lưu lão quái thì bây giờ lão cũng cảm nhận được sự đàn áp cực đại, lần đầu tiên trong đời lão ta thấy sợ một cao thủ võ thuật.

      “Bộp!”  
      Bỗng nhiên một bóng dáng bay thẳng sang bóp cổ Lưu lão quái.

      Cơ thể Lưu lão quái từ từ bị cánh tay Dương Thanh giơ lên, hai chân nhấc lên khỏi mặt đất trong sự khiếp sợ của mọi người.

      Người mạnh như Lưu lão quái mà lại bị Dương Thanh chộp lấy xách lên như con gà.

      Chỉ thấy Lưu lão quái giãy giụa điên cuồng, hơi thở Thần Cảnh đỉnh phong bùng nổ đến cực đỉnh nhưng lại không thể làm được gì, không thể thoát khỏi tay Dương Thanh.

      “Chuyện này…”  
      “Sao lại thế được?”  
      Vô số cao thủ Thần Cảnh đều phát ra tiếng cảm thán.

      Một chiêu của Lưu lão quái có thể đánh bại mười cao thủ Thần Cảnh trong vòng một giây nhưng bây giờ lão ta lại bị Dương Thanh giơ lên không trung, thậm chí còn không thể trốn thoát.

      Mặt Hoa Anh Kiệt tái đến cực đỉnh, lúc trước lão ta còn ảo tưởng rằng đợi những người khác bị tiêu hao trước rồi cuối cùng lão ta sẽ ra tay.

      Nhưng bây giờ lại xuất hiện cao thủ Siêu Phàm Cảnh khủng bố cỡ này, quan trọng là người đó chỉ mới hai mươi tám tuổi.


Điều này làm lão ta có cảm giác rằng, lão ta luyện võ mấy chục năm nhưng trước mặt Dương Thanh, lão ta chỉ như một trò hề.

      Mặt Diệp Xung tái nhợt, lúc trước khi Dương Thanh chuẩn bị đấu với Lưu lão quái, Thượng Quan Nhu còn xin anh ta giúp đỡ, muốn cao thủ Hoàng tộc họ Diệp ra tay cùng đối phó với Lưu lão quái.

      Nhưng đã bị anh ta từ chối.

      Nếu ban nãy anh ta đồng ý, với thực lực của Dương Thanh, đánh bại Lưu lão quái là việc chẳng tốn bao nhiêu sức.

      Dù cao thủ Hoàng tộc họ Diệp chẳng giúp được gì nhiều nhưng ít nhất cũng thể hiện được thái độ của Hoàng tộc họ Diệp.

Một khi được làm bạn với Dương Thanh, sau này Hoàng tộc họ Diệp cũng sẽ lên mây, vượt qua nhưng Hoàng tộc khác.

      Nhưng bây giờ mọi thứ đã muộn rồi!  
      Đoàn Vô Nhai cũng trợn mắt há mồm nhìn Dương Thanh, mặt như thể không tin nổi: “Sao lại thế được?”  
      “Lưu lão quái là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Miêu Thành, là đại sư am hiểu cổ thuật, cao thủ Thần Cảnh tầm thường không phải là đối thủ của lão ta.”  
      “Tại sao Dương Thanh có thể khống chế mạng sống của lão ta?”  
      Lão già bên cạnh ông ta nghiêm túc nói: “Điện hạ, cậu cũng nói rồi, Lưu lão quái chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong mà Dương Thanh đã đột phá Thần Cảnh đỉnh phong rồi.

Bây giờ cậu ta là cao thủ Siêu Phàm!”  
      Đoàn Vô Nhai lảo đảo chợt lùi về sau vài bước.

      Đây cũng là lần đầu tiên ông ta nghe đến Siêu Phàm Cảnh.

      Nếu ông ta biết Dương Thanh mạnh đến vậy thì đã chủ động làm thân với Dương Thanh rồi, cần gì chờ tới bây giờ?  
      Ông ta không biết cảnh giới trên Thần Cảnh đỉnh phong là gì nhưng lại biết trong gia tộc Cổ Võ có cao thủ vượt trên Thần Cảnh.

Hiển nhiên cao thủ đứng đầu gia tộc Cổ Võ sẽ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

      Bất kỳ cao thủ Siêu Phàm Cảnh nào đều có thể tiêu diệt Hoàng tộc họ Đoàn một cách dễ dàng.


      Nhưng ông ta lại bỏ lỡ cơ hội làm quen với cao thủ như vậy, bây giờ ông ta cực kỳ hối hận.

      Thượng Quan Nhu cũng sợ ngây người, hé miệng, ánh mắt đầy khiếp sợ.

      Vốn dĩ cô ta cứ tưởng mình đã đánh giá Dương Thanh rất cao rồi, nhưng bây giờ cô ta phát hiện, cô ta đã đánh giá thấp Dương Thanh, rất rất thấp.

      Một cao thủ còn trẻ mà đã đạt vượt khỏi Thần Cảnh đỉnh phong, anh là thiên tài cái thế à?   
      Bỗng nhiên mắt cô ta toát lên vẻ kiên quyết, cô ta phải có được thiên tài này!  
      Thân là cô gái có thiên phú võ thuật mạnh nhất Hoàng tộc họ Thượng Quan, thậm chí là cô gái có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ con cháu của bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu.

      Cô ta chưa bao giờ gặp chàng trai trẻ nào có thiên phú mạnh hơn mình, dù có là Diệp Xung thì cô ta cũng chưa bao giờ thèm xem trọng.

      Từ nhỏ cô ta đã sùng bái cao thủ, cũng từng suy nghĩ, cả đời này, trừ phi gặp được người tài trẻ nào có thiên phú võ thuật mạnh hơn mình, cô ta mới chịu lấy.

      Nếu không cô ta thà ở thế cả đời!  
      Cứ ngỡ đời này cô ta sẽ không gặp được người đàn ông nào mạnh hơn cô ta.

      Đến hôm nay gặp Dương Thanh, cô ta mới hiểu có lẽ mình đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình.

      “Thả… Tôi… Ra…”  
     




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.