Đúng lúc này, mấy cảnh sát tuần tra súng ống đầy đủ vọt vào, người dẫn đầu đi tới trước mặt Dương Thanh cúi chào nghiêm chỉnh.
Hai cảnh sát đi tới bên cạnh Châu Ngọc Thúy kéo bà ta đi.
Đến tận lúc này, Châu Ngọc Thúy mới hoảng hốt nhận ra mình sắp phải đối mặt với cái gì.
“Tại sao chứ?”
“Sao mày dám gọi người dẫn tao đi?”
“Mày có tư cách gì?”
“Tao là mẹ của Thanh Tâm, nếu mày cho người dẫn tao đi, con bé sẽ hận mày cả đời!”
Châu Ngọc Thúy điên cuồng giãy giụa nhưng lại bị hai cảnh sát võ trang đầy đủ giữ chặt, không thể trốn thoát.
“Đến lúc này bà vẫn không chịu tỉnh ngộ sao?”
Tần Thanh Tâm đỏ mắt nói: “Tôi sẽ không hận Dương Thanh.
Tất cả đều tại bà gieo gió gặt bão.
Tôi đã nhắc nhở rồi, nếu bà thực sự có liên quan đến chuyện của bố thì hãy tự đi đầu thú, như vậy còn có cơ hội được khoan hồng.
Nhưng bà không làm!”
“Đã vậy bà còn đưa Tiêu Tiêu vào tay kẻ khác.
Nếu Dương Thanh không chuẩn bị từ trước, không biết Tiêu Tiêu sẽ gặp phải chuyện gì!”
“Con bé mới bốn tuổi thôi! Bà là bà ngoại Tiêu Tiêu, sao lại nhẫn tâm đẩy con bé vào hố lửa?”
“Bà không chỉ làm hại bố mà còn muốn hại cả Tiêu Tiêu, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho bà! Tôi hận bà!”
Tần Thanh Tâm không kìm được bật khóc nức nở, đau đớn gào lên.
Cô vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2756579/chuong-336.html