"Câm miệng!"
Lúc này, rốt cuộc Quan Chính Sơn cũng không nhịn được nữa, giận dữ quát lên
Sau đó ông ta bước tới, lạnh lùng nói: "Cô nói cậu ấy mơ ước tài sản của gia đình cô sao? Vậy tôi hỏi cô, nhà cô có bao nhiêu tài sản đáng để cho cậu Thanh mơ ước?"
"Cô có biết bây giờ hết thảy mọi thứ của nhà họ Quan đều thuộc về sở hữu riêng của cậu Thanh, còn nhà họ Quan tôi chẳng qua chỉ là giúp cậu Thanh quản lý mọi thứ thôi không?"
Quan Chính Sơn vừa nói xong, vẻ mặt của Châu Ngọc Thúy dại ra: "Chuyện này...
sao có thể?"
"Cô chính là một con ngu, là người đàn bà ngu nhất trên đời.
Không chỉ có nhà họ Quan thuộc quyền sở hữu của cậu Thanh, mà còn có hết thảy mọi thứ của Tòa Thành Vương Giả cũng thuộc sở hữu của cậu Thanh!"
"Còn có mọi thứ của nhà họ Trần ở Châu Thành cũng là sở hữu của cậu Thanh!"
Theo sát Quan Chính Sơn là Vương Cường và Trần Hưng Hải cũng cùng nhau nói là hết thảy mọi thứ mình có được đều thuộc về Dương Thanh.
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào!"
"Chắc chắn các người đang gạt tôi!"
"Cậu ta chỉ là một thằng vô dụng, một thằng ở rể, làm sao có thể có nhiều của cải như vậy?"
Châu Ngọc Thúy sững sờ, hồn xiêu phách lạc.
"Người phụ nữ đê tiện như bà chỉ biết xem thường người khác, cả ngày chỉ biết hưởng thụ vui chơi làm sao biết được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2756577/chuong-335.html