Nghe thấy Dương Thanh nói vậy, Vương Cường chợt cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Đến cả nhà họ Mạnh của tỉnh lỵ cũng không làm gì được anh, một nhà họ Ngụy nho nhỏ lại càng không phải là đối thủ.
“Cậu Thanh, bọn họ không xứng để cậu phải đích thân ra tay.
Cậu cứ giao cho Tòa Thành Vương Giả và nhà họ Quan là được”.
Vương Cường vừa lái xe vừa nói.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Hôm nay náo loạn đủ rồi, cứ để tôi giải quyết phần còn lại”.
Nhà họ Ngụy chẳng là cái thá gì với Dương Thanh.
Để tránh gặp phải phiền phức không cần thiết, anh sẽ chỉ tới đó một mình.
Nghe vậy, Vương Cường thầm kinh hãi.
“Sau này sẽ có cơ hội cho các người thể hiện, không phải bây giờ!”
Gã chưa kịp tiếp lời, Dương Thanh đã nói tiếp: “Có lẽ chuyện các anh tìm tới nhà họ Mạnh hôm nay đã bị người ta để mắt tới.
Sau này làm việc nên khiêm tốn một chút, nếu gặp phải rắc rối gì không giải quyết nổi phải lập tức báo cho tôi biết!”
Vương Cường vội vàng đáp: “Vâng thưa cậu Thanh!”
Lái xe từ tỉnh lỵ tới Giang Hải chỉ mất bốn mươi phút.
Sau khi đi vào địa phận Giang Hải, Dương Thanh lập tức đi một mình tới nhà họ Ngụy.
Trong nhà họ Ngụy.
Người nhà họ Ngụy đã tập trung đông đủ trong phòng họp rộng thênh thang.
Ngụy Thành Châu, chủ gia tộc ngồi ở ghế chính.
Hiện giờ lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/2756511/chuong-305.html