Ngay khi Trương Mãnh đang điên cuồng gào thét, năm gã đàn ông vạm vỡ bất ngờ lao lên.
Hai mắt Trần Thái Nhật tĩnh lặng như nước, kéo lấy tay Trương Mãnh, quăng người qua.
Rầm!
Trần Thái Nhật như xách theo binh khí tuyệt thế, càn quét mọi thứ.
Ầm ầm ầm.
Năm gã đàn ông cao lớn không kịp phản ứng, bị một vũ khí hình người nặng hơn một trăm cân tấn công, đánh bay ra ngoài.
Trần Thái Nhật dùng một chiêu đánh bay năm người, hệt như nhào mì vắt, ném Trương Mãnh xuống đất.
Phụt!
Trương Mãnh phun ra một ngụm máu, gương mặt tím bầm, bị nội thương nghiêm trọng.
Nhìn Trương Mãnh ban nãy diễu võ dương oai, tỏ vẻ ngạo mạn, trong mắt Trần Thái Nhật đằng đằng sát khí.
Trương Mãnh khó nhọc giơ tay ra, trong mắt không còn hống hách nữa mà chỉ còn lại khát vọng được sống, cố gắng cầu xin lòng thương xót.
“Anh hùng tha mạng, tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, tiền lương vệ sĩ mấy năm qua của tôi được mấy triệu tệ, còn cả phụ nữ của tôi, đều cho cậu hết, đừng...”
Hắn chưa dứt lời.
Chân Trần Thái Nhật đã nhẹ nhàng đạp lên vai hắn.
Rắc.
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên.
Trương Mãnh đau đến mức không thốt lên lời.
Trần Thái Nhật dồn thêm lực.
Răng rắc.
Tiếng sàn nhà nứt ra.
Một người cao lớn hơn một trăm cân, bị Trần Thái Nhật đạp lún xuống sàn nhà bê tông cứng.
Hắn chỉ còn thoi thóp, sắp mất mạng đến nơi.
Trần Thái Nhật lạnh lùng nói một câu.
“Một đời tội nghiệt, chết sớm có thể được đầu thai tốt hơn”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659245/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.