Trần Thái Nhật thầm thở dài.
Tên Trương Mãnh này chẳng có con đường nào có thể lẻn vào được viện bảo tàng cả.
Cũng có nghĩa là Genko đã sắp xếp ở đây vô cùng kín kẽ.
Tên chán sống dám chống lại thủ lệnh của anh trong tưởng tượng không hề tồn tại.
Nói ra thì đây là chuyện tốt.
Kế hoạch Dọa Rắn có thể tiếp tục tiến hành được rồi.
Trần Thái Nhật chớp mắt, nhìn về phía Trương Mãnh đang dương dương đắc ý nhìn anh.
Thế thì tình hình bây giờ đơn giản hơn nhiều rồi.
Anh đã bị lừa!
Tên khốn này nói sẽ đưa du khách đi đường nội bộ để xem báu vật quốc gia.
Hóa ra là "xem" thế này.
Dùng kính viễn vọng, cách lớp cửa kính, đứng ở sân thượng xem, thế này cũng được gọi là xem.
Cách mấy trăm mét, ngay cả đường viền cũng không nhìn rõ.
Thế mà dám đòi một nghìn tệ?
Lừa dối một cách trắng trợn!
Trần Thái Nhật không hề tức giận, bởi vì chút tiền này đối với anh chẳng là gì cả.
Thậm chí.
Anh khẽ bật cười thành tiếng.
"Trương Mãnh, tôi cũng khâm phục đầu óc của các anh, được rồi, sau này đừng giở trò lừa đảo nữa, đưa một nghìn tệ đây, tôi sẽ tha mạng cho anh".
Trần Thái Nhật nói câu này đầy vẻ chân thành.
Sự chân thành tỏa ra từ trong ánh mắt.
Thậm chí anh thực sự không muốn lãng phí thời gian với đám lưu manh này.
Đáng tiếc.
"Ha ha ha! Anh Mãnh, thằng nhãi này đòi tiền này!"
"Trên đời này còn người đần độn như vậy sao?"
"Lại còn tha mạng nữa, anh Mãnh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659244/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.