Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Ninh Yên Nhiên vốn đang nhắm mắt bỗng cả người run rẩy.
Đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, giống như trăng sáng xua tan mây mù, sáng rực như sao.
Cô ta mừng đến phát khóc, mang theo khát vọng sống sót trong tuyệt cảnh, lại mang theo vui mừng khi giấc mơ thành sự thật.
“Sư… phụ?”
Trần Thái Nhật mỉm cười gật đầu.
“Ừ, là tôi đây, nếu không còn có thể là ai chứ?”
Trần Thái Nhật ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Yên Nhiên, tay phải dùng sức, ôm cô ấy vào lòng, nói hơi áy náy.
“Yên tâm đi, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa”.
Đôi tay thon nhỏ trắng nõn, lặng lẽ ôm lấy cổ Trần Thái Nhật.
Ninh Yên Nhiên vùi đầu vào lồng ngực Trần Thái Nhật, làm nũng dụi dụi, khóe miệng nở nụ cười, dường như đang thả lỏng tinh thần sau khi mệt mỏi quá độ, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Sư phụ… vừa rồi con nhớ sư phụ lắm”.
Trần Thái Nhật ôm chặt người đẹp trong lòng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía hai người Thiên Mã và Địa Hổ.
Không nhìn thì thôi, anh vừa liếc nhìn, Thiên Mã và Địa Hổ bỗng nhiên rùng mình.
Ánh mắt Trần Thái Nhật dường như có thể xuyên thẳng trái tim.
“Hai người chúng mày do ai sai khiến?”
Địa Hổ nghe thấy thế, khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng điên cuồng.
“Là anh ta! Anh ta là người của Thiên Bộ, cao hơn tôi một cấp! Từ lên kế hoạch đến tổ chức, tất cả đều do một tay anh ta, tôi chỉ là một chân chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659140/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.