Nụ cười dương dương tự đắc ban đầu của tên côn đồ đóng giả thành một tên tóc đầu đinh trước mặt chợt đông cứng.
Biểu cảm của hắn bây giờ vô cùng kỳ quái.
Trán đầy mồ hôi, hai mắt trợn tròn, rõ ràng trong lòng đang vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Thế nhưng miệng hắn vẫn không thể ngậm lại được.
Hắn sợ, trái bom đang ở ngay trước mắt, nếu như hắn ngậm mồm lại thì răng sẽ nổ tung ra mất.
Không rõ những người khác đang đứng xem xung quanh có bị nổ chết hay không.
Nhưng bản thân hắn chắc chắn sẽ nổ banh xác.
Trần Thái Nhật hoàn toàn không bận tâm tới món đồ nguy hiểm trên tay, tuỳ ý quăng tới quăng lui, giống như đang quăng một bao cát.
Cùng với sự lên xuống của trái bom cỡ nhỏ này.
Trái tim của tất cả mọi người có mặt cũng thấp thỏm như xe qua núi.
Khoé môi Trần Thái Nhật lộ ra một nụ cười.
“Sao thế? Không coi lời tao nói ra gì đúng không? Đã nói rồi, chỗ nào trên người mày cử động thì tao chặt đứt chỗ đó, tao thấy mày rất không phục, cho mày thêm một cơ hội sắp xếp lại ngôn từ, mày dám cử động không?”
Cả người tên tóc đầu đinh cứng ngắc, hai mắt trợn tròn nhìn Trần Thái Nhật, giọng điệu không chắc chắn lắm.
“Mày… cho dù mày gỡ bom thì đã sao? Nếu như quả bom này phát nổ thì cả tao và mày đều phải chết!”
Trần Thái Nhật nhìn món đồ nguy hiểm trong tay, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lẹm.
Anh ra tay nhanh như điện giật.
Bùm!
Rắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659092/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.