Tất cả mọi người thất kinh. 
Phùng Linh Nguyệt trước giờ luôn làm theo mọi mệnh lệnh của Trần Thái Nhật, cô ấy bước lên đá một phát. 
Rầm! 
Dưới cú đá của một cao thủ như cô ấy, cánh cửa gỗ dày nặng lập tức bay ra. 
Mọi người ùa vào. 
Vừa vào liền thấy bố cục như một phòng khách. 
Chẳng có một bóng người. 
"Gia chủ Dương, bình thường Dương Hưng ở phòng nào?" 
Dương Vệ Đông vội vàng chỉ vào một phòng. 
Trần Thái Nhật nhanh chóng xông vào. 
Những người khác cũng đi theo. 
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Dương Hồng không nhịn được kêu lên. 
"Sao lại không có ai thế này?" 
Đây là một căn phòng ngủ rộng rãi, tràn ngập ánh sáng tự nhiên, chỉ có một cánh cửa sổ sát đất cạnh giường đối diện với sân. 
Nhìn bụi bặm dưới đất và trên bàn là biết đã một thời gian không có ai ra vào rồi. 
Trên chiếc giường lớn đặt một thứ hình vuông có tạo hình đặc biệt, nối với nguồn điện, nhìn hơi giống... chiếc loa. 
Trần Thái Nhật lại gần cái máy hình chiếc loa kia. 
"Dương Hưng". 
Một lúc sau, trong loa đột nhiên vang lên giọng nói gần như không có tạp âm. 
"Tôi thấy hơi khó chịu! Cứ để tôi ở đây đi, đừng làm phiền tôi!" 
Mọi người ồ lên! 
Hóa ra căn phòng này bỏ không đã lâu, sau khi từ Đông Đảo trở về, không biết Dương Hưng đã dùng thủ đoạn gì, dùng thiết bị điện tử này ngụy tạo giọng nói, còn người thì đã chạy mất! 
Dương Vệ Đông cũng tỏ vẻ khó hiểu, nói với Trần Thái Nhật. 
"Cậu Trần, có... có chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngay-tro-lai/1659089/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.