Trần Thái Nhật khẽ nheo mắt. Đợi suốt một tháng trời, cái tên Dương Hưng giả này cuối cùng cũng quay về rồi. Nếu hỏi rằng thế giới này còn điều gì có thể khiến cho Trần Thái Nhật tương đối để tâm. Thì đó chính là chân tướng sự việc năm xưa. Manh mối duy nhất chính là Dương Hưng đang ở ngay trước mắt. Tề Vũ chớp đôi mắt to tròn. “Ông chủ, chúng ta phải trở về thành phố Minh Dương ngay trong đêm nay sao?” Trần Thái Nhật suy nghĩ một lúc. “Chưa cần vội, chúng ta đột ngột qua đó, nếu tính cảnh giác của đối phương đủ cao, nói không chừng sẽ thành bứt dây động rừng”. “Vậy chúng ta phải làm sao đây?” “Nếu phải trở về thành phố Minh Dương thì vẫn cần có một lý do thoả đáng, à… cô liên hệ với Dương Vệ Đông, nhờ ông ta giúp đỡ chúng ta sửa sang lại mấy căn nhà bên thành phố Minh Dương, tuần sau chúng ta sẽ qua xem tiến độ”. Tề Vũ chớp mắt, không khỏi gật đầu tán thưởng. “Đây quả là một lý do tốt”. “Tối mai chúng ta sẽ khởi hành, về An Thành trước, tôi có vài việc cần sắp xếp”. “Được”. … An Thành, Trần Thái Nhật lại trở về quê hương thêm lần nữa, nhưng anh không hề có nhiều thời gian rảnh rỗi. Trước tiên anh gọi Vi Giác Nghiệp tới, giao cho ông ta việc kết nối với nhà họ Lâu ở thành phố Đông Hải. Đối với công ty cổ phần chuẩn bị tiến quân vào Yến Kinh, Trần Thái Nhật sắp xếp dùng số vốn của công ty đầu tư Thẩm Ký, sau đó An Thành và Đông Hải mỗi nơi sẽ bố trí một nửa số nhân viên. Như vậy mới có thể rèn luyện được cho đám cấp dưới ở An Thành. Trần Thái Nhật hiểu rõ, chỉ có những người An Thành này mới có thể xem như thành viên nòng cốt thật sự của mình. Lúc anh đang nghĩ ngợi thì phát hiện một bóng hình dịu dàng lặng lẽ bước vào từ cửa chính. Không cần ngẩng đầu lên, Trần Thái Nhật cũng biết được người đó là ai. Bây giờ trong phòng đang không có ai, Tiêu Mai khẽ khoác lên vai Trần Thái Nhật một tấm chăn lông ngỗng mỏng, sau đó ôm lấy cổ người đàn ông từ phía sau. “Chuyến đi tới Đông Hải lần này thật vất vả quá”. Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp phía sau lưng, Trần Thái Nhật ngẩng đầu lên, khẽ thơm lên má Tiêu Mai. “Không vất vả, cơ thể của tôi rất khoẻ mạnh, ngay cả chuyện mệt mỏi cũng rất ít khi xảy ra. Tôi nghe mẹ và em gái nói rằng việc nhà và chi tiêu thường ngày của nhà họ Thẩm đa phần đều do cô lo liệu, cô mới là người cần nghỉ ngơi”. Tiêu Mai lắc đầu, gò má trắng mịn áp lên lưng Trần Thái Nhật. “Tôi đã không còn nhà để về nữa rồi, nơi này chính là nhà của tôi, có thể nhìn anh thêm vài lần là tôi đã vui lắm rồi, chút chuyện nhỏ đó có là gì đâu”. “Cô còn muốn trở về Yến Kinh không?” Câu hỏi này của Trần Thái Nhật khiến Tiêu Mai trầm mặc vài giây. Rồi nhẹ nhàng lắc đầu. “Nếu như có thể liên lạc với em trai thì đương nhiên là tốt, nhưng cuộc sống của tôi bây giờ cũng không tệ, tôi không muốn trở về đó để người nhà chế giễu thêm nữa”. Trần Thái Nhật kéo thân hình cân đối và ấm áp của Tiêu Mai vào lòng, đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả, khẽ vỗ vai và nở một nụ cười tự tin. “Yên tâm đi, khi cô trở về Yến Kinh nhất định sẽ giống như phượng hoàng bay về tổ, vinh quang không ai bằng, sẽ không có ai dám nói linh tinh về cô nữa đâu”. Sự tín nhiệm và trìu mến trong mắt Tiêu Mai gần như có thể biến thành nước mắt, nhìn Trần Thái Nhật từ khoảng cách sát gần, mỉm cười gật đầu. “Tôi đến thành phố Minh Dương bắt một người trước rồi sẽ cùng cô trở về tỉnh Nam Hồ một chuyến, lấy lại những gì thuộc về cô, sau đó cô đừng mong có thể rời xa tôi được nữa”. Tiêu Mai cắn môi, dụi đầu vào trong lòng Trần Thái Nhật. “Bây giờ cũng không muốn”. … Bảy ngày sau, Trần Thái Nhật trang bị nhẹ nhàng “ra trận”, đi đến thành phố Minh Dương – thành phố lớn nhất của của tỉnh Trung Châu. Hai người Genko và Phùng Linh Nguyệt cùng đi theo. Nếu so với những người kia thì hai người này đều biết võ công, đến lúc đó hành động sẽ thuận tiện hơn. Anh lái chiếc xe đua Bugatti Veyron mang biển số A66666. Ba người Trần Thái Nhật đi theo địa chỉ, đến trang viên nhà họ Dương. Nhà họ Dương dù sao cũng là gia đình giàu có số một Trung Châu, thế lực gia tộc rất lớn, quy mô của trang viên cũng có thể nói là hàng đầu Trung Châu. Vành đai xanh bao quanh bên ngoài bức tường sắt to bằng ba, bốn cái sân bóng đá. Trần Thái Nhật xuống xe, trước cửa chính trang viên đã nhìn thấy mái đầu hoa râm của Dương Vệ Đông và vẻ mặt thật thà của Dương Hồng. Cơ thể Dương Vệ Đông gần đây không tệ, thoạt nhìn tương đối khoẻ mạnh, tiến đến nghênh đón đầu tiên. “Ôi chao! Cậu Trần đích thân đến, nhà họ Dương chúng tôi đúng là thật là vinh dự quá!” Dương Hồng cũng tiến lên, cung kính chào hỏi. Trần Thái Nhật nhớ đến chuyện cần làm, quét mắt nhìn xung quanh, không hề trông thấy bóng dáng của Dương Hưng. “Gia chủ Dương khách sáo quá, lần này tôi đến đây quả thực có việc quan trọng cần ông phối hợp”. Dương Vệ Đông bày ra vẻ mặt mù mờ không hiểu. “Chuyện quan trọng gì thế?” “Bây giờ Dương Hưng đang ở đâu?” Dương Hồng đứng bên cạnh liền đáp lời: “Từ sau khi anh ta bàn xong chuyện làm ăn ở Đông Đảo trở về thì luôn tự nhốt mình trong phòng ở trang viên, mỗi ngày đều không ra khỏi cửa, ăn cơm cũng cần có người mang đến tận phòng”. Dương Vệ Đông nghĩ ngợi, cảm thấy không hiểu gì cả. “Thằng bé này đúng thật là, tôi đứng ở cửa gọi thì nó bảo cơ thể không khoẻ, không muốn mở cửa, việc của công ty gần đây tôi đều giao hết cho Dương Hồng, nói không chừng nó đang giận dỗi đấy”. Nói xong, Dương Vệ Đông nặng nề thở dài. “Đứa con trai này của tôi thật sự không thể làm được gì nên hồn, bây giờ tôi nghĩ rằng nó có thể yên ổn làm một cậu chủ nhà giàu hưởng phúc là được rồi, gia nghiệp gì gì đó, nó gánh vác không nổi đâu”. Genko đứng đằng sau, đôi mắt xinh đẹp chợt nheo lại. “Từ sau khi Dương Hưng trở về đều không hề ra khỏi cửa sao?” Dương Vệ Đông nghĩ ngợi. “Ngoại trừ lần gặp mặt sau khi nó xuống máy bay trở về nhà, hình như… thật sự không ra ngoài lần nào, thế nhưng chắc chắn là ở trong phòng”. Genko chất vấn: “Sao có thể khẳng định hắn vẫn ở trong phòng?” “Buổi trưa lúc tôi gọi nó xuống ăn cơm, nó vẫn ở bên trong trả lời lại, hình như là đang nghỉ ngơi”. Trong lòng Trần Thái Nhật đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm. “Gia chủ Dương, không nhiều lời nữa, chuyện quan trọng này của tôi có quan hệ rất lớn với Dương Hưng, chúng ta đến chỗ anh ta xem sao đi”. Dương Vệ Đông và Dương Hồng đưa mắt nhìn nhau, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều. Người nhà họ Dương đi trước dẫn đầu, Trần Thái Nhật đi theo phía sau. Họ đi vào biệt thự nhà họ Dương, căn phòng của Dương Hưng nằm ở góc trong cùng phía đông trên tầng ba. Nói là phòng của một người, theo giới thiệu, thật ra bên trong vẫn có bốn, năm căn phòng nhỏ, tất cả đồ đạc đều đầy đủ cả. Đi đến trước cửa, Dương Vệ Đông liền gõ cửa. “Con trai, là bố đây, mở cửa đi, có người tìm con này”. Một lát sau, bên trong vang lên giọng nói của Dương Hưng. “Bố, dạo dày con không được khoẻ, con không muốn gặp bất cứ ai hết, có chuyện gì thì bố xử lý đi”. “Con thật là, lần này là khách quý đến thăm, cậu Trần đến rồi, nói muốn gặp con, con mau mở cửa ra đi”. Bên trong im lặng mất vài giây. “Con không muốn gặp ai hết! Bảo cậu ta đi đi”. Dương Vệ Đông cảm thấy rất khó xử, lại hơi bất lực, quay người nói xin lỗi với Trần Thái Nhật. “Thật xin lỗi cậu Trần, thằng nhóc Dương Hưng này là do tôi dạy bảo không tốt, không phải nó vì chuyện trong nhà mà giận lây sang cậu đâu, cậu tuyệt đối đừng hiểu nhầm”. Trần Thái Nhật không trả lời mà đứng trước cửa, giống như đang suy tư gì đó. Một lúc sau. Ánh mắt của Trần Thái Nhật chợt trở nên lạnh lùng. “Linh Nguyệt, phá cửa”. Mặt Dương Vệ Đông liền biến sắc: “Cậu Trần, cậu đang làm gì thế?” Trần Thái Nhật chậm rãi thốt ra từng chữ: “Bên trong căn bản không có người sống”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]