Người phụ nữ nhìn Dương Kiến Nghiêm, trong lòng không khỏi kéo căng, dường như có chút sợ hãi. Nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Được, chờ đây cho bà." Nói xong thì hùng hổ đi ra ngoài. Dương Kiến Nghiêm vốn chẳng để chuyện này ở trong lòng. Bây giờ tâm tư của anh đều đặt trên người Lam Linh.
Đúng lúc này, y ta nhanh chóng tới thay thuốc cho Lam Linh. Phát hiện có hai người chưa từng gặp bao giờ, cảnh giác hỏi: "Các người là ai?"
"Chào cô, tôi là bố của bé Lam Linh, con tôi thế nào rồi." Dương Kiến Nghiêm vội vàng đi tới. "Anh là bố đứa bé?" Cô y tá nghe vậy thì đương nhiên không tin. "Sao vậy?".
"Tôi nói này, người là cha làm mẹ như các người cũng thật không có lương tâm. Con nằm trong viện một tháng rồi, mẹ thì xuất hiện được hai lần, bố như anh thì giờ mới tới. Đúng là chẳng ra sao cả."
"Đã một tháng rồi?" Dương Kiển Nghiêm cực kỳ kinh ngạc. "Đúng vậy, một tháng rồi. Rốt cuộc anh có phải bố con bé không mà sao chẳng biết cái gì thế?".
"Xin lỗi cô y tá. Tôi vừa từ nước ngoài về, là đến thẳng bệnh viện ngay, đúng là không biết gì cả. Cô có thể nói cho tôi một chút không?"
Cô y tá nhìn Dương Kiến Nghiêm một lúc, thấy anh có vẻ không nói láo, lúc này mới chậm rãi nói ra: "Con bé ở phòng bệnh bình thường một tháng rồi, tôi cũng muốn chuyển nó tới phòng đặc biệt, nhưng mẹ con bé không đồng ý. Cô ta nói không có tiền, còn nói có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-ngao-the/835908/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.