Tác giả: Mặc Kỷ Lục
Gần đây, Mặc Uyên có vẻ rất bận, luôn chạy ra ngoài, dù có về cũng chỉ ngắn ngủi trong giây lát, công đạo đệ tử dưới tòa mấy câu rồi lại rời khỏi Côn Luân Khư. Ta không biết hắn đi đâu, hắn cũng sẽ không nói cho ta. Có mấy lần chúng ta gặp nhau trong sân, hắn cũng chỉ liếc nhìn ta một cái rồi đi.
Lúc hắn nhìn ta, đôi mắt đen mờ mịt, ta nghĩ rất lâu cũng không ra ý của hắn là gì, đành phải đứng tiêu điều trong gió.
Đệ tử quét tước sôi nổi nghị luận sau khi Thái tử của Cửu Trọng Thiên thành hôn làm gì có đại sự gì cần sư tôn đích thân ra mặt. Việc này thành một việc lạ trong Côn Luân Khư.
Còn nhân vật chính của chuyện lạ khác mà họ nghị luận chính là kẻ bất tài ta đây. Mỗi khi nghe đám tiểu bối này suy đoán thân phận của ta, ta luôn theo thói quen về phòng đóng kín các cửa, giống như làm vậy có thể ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Ta biết mình không cần để ý đến những suy đoán đó, chuyện mười mấy vạn năm trước, cả Thần giới không còn mấy ai biết đến, chứ chẳng nói đám hài tử còn đang tu luyện. Nhưng tóm lại là ta không muốn nghe.
Điều may mắn nhất là ở Côn Luân Khư này không có đám tiên nga lắm chuyện như ở Cửu Trọng Thiên, nếu không mỗi ngày họ đi sau gọi ta tỷ tỷ, tỷ tỷ... Ta ăn không tiêu.
Ngày qua ngày, ta càng cảm thấy cổ quái. Trước kia ta có thể ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-mac-uyen/1181151/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.