“AI Ông ta muốn giấy dụa nhưng căn bản tránh không thoát, Phương Mật thấy bộ dạng giãy dụa của Nam Bá Thên thì càng cười to.
“Bây giờ ông là chó! Ông mới là chó!”
Sắc mặt Phương Mật dữ tợn càng ngày càng dùng sức, hai tay Nam Bá Thên nắm chặt lấy chân anh ta, không nhúc nhích nửa phân!
Nam Bá Thiên kêu thảm, tê tâm liệt phế!
Khóe miệng của ông ta không ngừng tràn ra máu tươi, sắc mặt đã trở nên tím xanh, hai mắt mở to trừng trừng gắt gao nhìn Phương Mật.
“Chết! Chết đi!”
Răng rắc!
Một tiếng vang giòn, một cái xương sườn của Nam Bá Thên bị Phương Mật đá gấy, mắt to trừng lên, ngã thẳng xuống không còn dấu hiệu sống.
Phương Mật há miệng thở phì phò, trong lòng vô cùng thoải mái.
Nam Bá Thiên chết!
Hiện tại vòng tròn trên mặt đất của Nam Đảo, chính là anh †a, Phương Mật.
Toàn bộ ngành nghề du lịch của Nam Đảo, đều phải nghe theo Phương Mật anh ta! “Kéo ra ngoài.”
Phương Mật hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm tình của mình, nhìn thoáng qua Nam Bá Thên giống như chó chết, khinh thường nói.
Nhìn biệt thử Cửa Nam này trống rỗng, tâm tình Phương Mật rất tốt.
Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.
Anh ta ngồi lên chiếc ghế bạch đàn Nam Bá Thên đặt làm riêng, chậm rãi nhắm mắt lại, phảng phất nhìn thấy không ít người đang ở đó cúng bái mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Phương Mật bỗng hiện lên khuôn mặt Giang Ninh.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433690/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.