“Là Giang Ninh!”
Trong lòng Phương Mật chấn động: “Nhất định là anh ta, đúng là có thực lực mạnh mẽ mài” Giang Ninh nói sẽ giúp mình, anh ta còn tưởng rằng Giang Ninh chỉ nói như vậy mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến là, Giang Ninh sẽ thật sự ra tay.
Có Giang Ninh ra tay, Nam Bá Thiên thì được coi là thứ gì chứ?
“Hừ, đúng là được ông trời quan tâm, may mắn đều để hết cho bên chúng ta” Phương Mật cười lớn, vung tay lên: “Ra tay đi, bắt đầu từ hôm nay, biệt thự cửa Nam này, chính là của chúng taI” Trước tiên anh ta chạy vọt vào, một cước đá văng cửa lớn của biệt thự ra.
“Nam Bá Thiên, Phương Mật tôi đã tới!”
Phương Mật hét lớn một tiếng, lại thấy ở bên trong biệt thự, có mười mấy người ngã xuống ở trên đất, máu tươi chảy lênh láng khắp nơi!
Nam Bá Thiên co rúc ở trên ghế gỗ, cả người run lẩy bẩy, làm gì còn có một chút nào khí thế vương giả năm xưa?
“Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Nam Bá Thiên thấy có người đi vào, lớn tiếng hét lên, trên mặt lại càng tỏ ra sợ hãi, thật giống như là mới gặp được chuyện gì đó vô cùng kinh khủng vậy, cơ thể lại càng run rẫy mạnh hơn.
Phương Mật nhìn Nam Bá Thiên, trong lòng thoáng hiện lên vẻ khinh bỉ.
Quả nhiên, người đã già rồi thì đều vô dụng.
Nam Bá Thiên này đến già, cũng coi như là tuổi cao khó giữ được, làm sao mà giữ được phong thái vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433689/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.