Chương trước
Chương sau
“Đương nhiên là cùng đi vào rồi. Cậu ta hẳn phải luôn sẵn sàng chờ đợi cậu Dương sai bảo chứ”
Phí Hậu cười ha hả nói.
Dương La Lâm lập tức khẽ gật đầu, rất hài lòng với sự sáp xếp của Phí Hậu.
Mà tài xế của anh ta càng vênh váo hống hách, hừ một tiếng, cố ý liếc nhìn Giang Ninh.
Giang Ninh lập tức hiểu rõ, Dương La Lâm trước mắt chính là ông chủ của người tài xế, cố ý muốn sỉ nhục mình đây.
“Chờ đã”
Hẳn giơ tay ra, trực tiếp cản người tài xế kia: “Anh có thư mời sao?”
“Tôi không có cũng có thể vào được”
Tài xế đắc ý nói.
“Không thư mời thì không thể vào: “
Giang Ninh chỉ vào Phí Hậu: “Vừa rồi, người này đã nói vậy.
Dương La Lâm híp mắt lại. Thaâng nhãi trước mát này hình như không biết tốt xấu, cứ nhất quyết muốn mình phải nghiêm khắc giáo huấn hản sao?
“Cậu nói bậy bạ gì đó?”
Phí Hậu vừa nghe vậy thì lập tức nghiêm mặt đi tới: “Tôi nói tài xế của cậu Dương không thể vào lúc nào?”
“Tôi nói là cậu không thể vào!”
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Chó mèo ở đâu cũng muốn vào, muốn ăn chùa sao? Tôi đã gặp qua nhiều người như cậu rồi!”
Phí Hậu nói xong lại muốn dân đám người Dương La Lâm đi vào trong.

Giang Ninh vân cản người.
“Nếu có thư mời mới có thể vào trong, vậy anh ta không thể vào, nếu anh ta có thể đi vào, vậy tôi tất nhiên cũng có thể vào, quy định chính là quy định, không ai có thể phá hỏng”
Phí Hậu cười nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu sỉ vậy.
Ông ta nhất định phải để cho tài xế Dương La Lâm đi vào trong, bằng không lại quá không nể mặt Dương La Lâm. Nhưng Giang Ninh đừng hòng đi vào!
“Đừng gây ầm ï nữa, bằng không… đừng trách tôi không khách sáo!”
“Bốp!”
Giang Ninh giơ tay lên tát một phát, đánh cho Phi Hậu xoay một vòng, trên mặt lập tức in năm dấu ngón tay đỏ lừ.
“Ông muốn không khách sáo thế nào hả?”
Một tát này khiến Dương La Lâm cũng phải bất ngờ.
Giang Ninh nói ra tay là ra tay luôn.
Mà tài xế của anh ta lại không khỏi run lên, giống như một tát này đánh vào trên mặt gã, làm cho mặt gã cũng trở nên đau rát!
“Cậu… cậu đâm đầu vào chỗ chết!”
Phí Hậu thẹn quá hóa giận, ôm mặt, ánh mắt gân như muốn giết người.
Ông ta bị người đánh!
Bị người ta tát một cái ở ngay trước mặt Dương La Lâm.
Ông ta đã bao giờ bị mất mặt như vậy chứ?

“Đừng tự đòi mất mặt”
Giang Ninh mặc kệ ông ta, xoay người đi thẳng vào. Phí Hậu làm sao dám ngăn cản, chỉ có thể hô to: “Bảo vệ đâu? Người đâu! Có ai không?”
Rất nhanh lại có mấy người trong giới xã hội đen đi tới, bọn họ chịu trách nhiệm giữ trật tự ở đây, vẫn luôn sẵn sàng đón địch, chỉ sợ ở đây xảy ra chuyện.
“Chuyện gì?”
Người tới lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, liếc nhìn Phí Hậu.
Lão đại của gã thông báo, bữa tiệc này là do ông hoàng trong truyên thuyết kia muốn tổ chức, không cho phép xảy ra chút sai lầm nào, bằng không sẽ đánh gãy chân của bọn họ!
“Có người tới gây sự!”
Phí Hậu ôm mặt, tức giận nói: “Không có thư mời lại cứ cố xông vào, các người đi bắt hẳn ra, đánh chết hắn đi!”
“Có người xông vào à?”
Vẻ mặt người tới trâm xuống, trong lòng càng giận dữ hơn. Có người dám gây sự, không biết đây là bãi của ai sao?
Đó là của ông hoàng ở Đông Hải kia đấy!
“Hừ, ông dẫn tôi đi vào trong tìm hản!”
Mấy người lập tức sa sầm mặt xuống.
Phí Hậu gật đầu, bất chợt nhìn Dương La Lâm nói: “Cậu Dương, chúng ta đi vào trong thôi. Hi vọng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của ngài. Còn thäng nhóc thối tha kia, tôi sẽ cho cậu ta phải trả giá đảt!”
Dương La Lâm không để ý lắm. Đó chỉ là một nhân vật nhỏ, còn không có tư cách phá hỏng tâm trạng của anh ta.
Anh ta dẫn theo tài xế đi thắng vào trong. Còn Phí Hậu lại dân mấy người giới xã hội đen hùng hùng hổ hổ đuổi theo Giang Ninh!
“Chính là tên khốn kiếp trước mặt kia! Đánh gãy chân của hắn, ném ra ngoài!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.