Giang Ninh?
Bên trong sánh hội sớ nước nóng, có năm sáu người nằm trên đất, đang rên rỉ đầy đau đớn.
Bạo Long ra tay rất ác độc, đánh gãy tay bọn họ, không khách khí chút nào.
Lục Tâm đang đứng ở kia, mắt quét một vòng, hờ hững nói: “Giang Ninh ở đâu, tao biết giờ thăng nhãi đó đang ở đây, bảo nó cút ngay ra đây!”
Hần ta giết thẳng đến Đông Hải không chút do dự.
Từ trước giờ chưa từng có ai đám đối đầu với hắn, lại càng không có ai đám làm hắn bẽ mặt!
Giang Ninh, gan mày cũng lớn lắm!
Hiện giờ hắn đích thân ra tay, muốn đánh chết Giang.
Ninh ngay lập tức, để cho Vu Phóng mở to mắt ra mà nhìn, hắn nói được thì làm được.
Uy của nhà họ Lục khöng đùa được đâu!
“Ha ha, xem ra Giang Ninh là một con rùa rụt đầu, không dám ra đây”
Lục Tâm cười lạnh, hét: “Giang Ninh mau ra đây chịu chết! Nếu không, tao đốt sạch cái hội sở này của mày!”
Hắn dám lắm!
Bạo Long đứng trước mặt hắn đây đích thực là một con “Bạo Long”.
Vẻ mặt vô cảm, đôi mắt tràn đầy sát khí.
Hắn trước giờ vẫn là một người tàn bạo, không có kiên nhẫn, đi theo Lục Thiên mười mấy năm, chỉ cần Lục Thiên bảo hản giết người, hán không hỏi tại sao, chỉ giết người là được!
Hiện giờ phụ trách bảo vệ Lục Tâm, hắn ta coi Lục Tâm như là con cháu trong nhà, đương nhiên cũng như vậy.
“Chú ba, xem ra chú vẫn nhẹ tay lám, những người này.
kêu lí nha lí nhí”
Mày Bạo Long nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432730/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.