Cậu Giang, cậu đến rồi
“Tiên sư cha bà già ông nội mày, vậy mày nói xem, báo.
thù thế nào?”
Chương Trình tức giận chửi, “Mày dám đến Đông Hải không? Mày đi đi! Bố mày tuyệt đối không ý kiến!”
Lâm Võ không nói gì nữa.
Gã đi Đông Hải?
Giang Ninh chắc chắn dám giữ mạng gã lại!
“Khòng chỉ chún: mấy Iadfi khác tổn thất cũng không ít, còn lại mấy người chưa động thủ bây giờ cũng không dám động thủ nữa rồi”
Cao Phi thở dài, cười khổ nhìn một vòng, những anh em đánh giỏi nhất của họ bây giờ đều nằm đây, còn báo thù gì chứ.
Nghe nói, đến ông Phó cũng không có phản ứng gì, thế giới ngãm của tỉnh thành như bị lật ngược rồi mà öng ta cũng không nói một câu, điều này càng khiến người khác kiêng kị thực lực của Giang Ninh.
Một đám người tức giận, uất ức, không cam tâm nhưng lại không dám nói báo thù gì nữa, nói chung Đông Hải đó, trong thời gian ngán họ có chết cũng sẽ không đi “Đại ca! Đại ca! Không ổn rồi!”
Đột nhiên bên ngoài có người chạy vào.
Nhìn thấy có người còn có thể chạy bình thường, trong lòng Chương Trình ít nhiều có chút an ủi, không phải bị diệt toàn quân.
“La cái gì la! Nhà cậu chết người rồi à!”
Chương Trình tâm trạng không tốt, tức giận chửi một câu, “Có gì mà không ổn!”
“Đông, Đông Hải..”
Nghe hai chữ Đông Hải, Chương Trình, Lâm Võ và mấy người Cao Phi đều bất giác run rẩy, chút nữa là nhảy dựng lên.
“Người của Đông Hải đến rồi!”
Nghe được nửa câu sâu, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432703/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.