“Vâng!”
Anh Cẩu lập tức kích động nói.
Đây là nguyên nhân mà bọn họ hết mực kính trọng Giang Ninh.
Ninh không thiếu tiền, mà HẠ T1 li, được tiền từ tay của mấy kẻ này, sau đó cống hiến để xây dựng thành phố Đông Hải.
Bọn anh Cẩu cảm thấy, bọn họ ngày càng giống đại hiệp thời cổ đại, cướp giàu chia cho kẻ nghèo! Ấy không đúng, là cướp của kẻ ác chia cho người nghèo.
“Còn có, hỏi thăm bên xây dựng một chút, Đông Hải chúng ta còn bao nhiêu hạng mục công trình thiếu tiền đang bỏ dở ở đấy và thiếu khoảng bao nhiêu nữa”
Giang Ninh sờ cảm: “Tôi đoán, bên tỉnh thành có không ít người đang muốn đưa tiền đến cho chúng ta đâu”
Anh Cẩu hưng phấn đến suýt khó!
Đây mới là sự nghiệp cả đời của bọn họ!
“Bọn họ muốn đến Đông Hải để chia bát canh này, vậy thì nên cống hiến chút gì đó cho Đông Hải chứ nhỉ”
Giang Ninh thản nhiên bảo.
Chẳng mấy chốc, tin tức lan truyền lên đến tỉnh thành, bọn Chương Trình chỉ vừa mới quyết định xem nên ra tay thế nào.
“Không thấy Hứa Phong đâu?”
“Đúng vậy, nghe nói đi thành phố Đông Hải trước, dẫn theo cả mười mấy anh em đắc lực, đều không thấy đâu cả”
Sắc mặt Cao Phi hơi khó coi: “Hơn nữa, đa số sản của Hứa Phong đều bán hết rồi, hơn tám mươi lền mặt bốc hơi trong một thời gian ngắn”
Trong phút chốc cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Chương Trình bàn bạc với Lâm Võ xem nên bắt đầu từ đâu, tin tức này đối với bọn họ mà nói thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432689/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.