*Xin… xin lôi!”
Ông cụ cố gắng xin lỗi, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra.
Ông cụ thật sự biết sai rồi. Ông cụ cũng thật sự biết người con trai nào mới quan tâm tới mình nhất, yêu mình nhất, g tất cả đều đã muộn rồi. „~..
Nếu còn có thể làm lại, ông cụ chắc chắn sẽ không đối xử với nhà Lâm Văn như vậy. Ông cụ thật sự biết sai rồi!
Lâm Văn không chịu nổi nữa, ôm lấy Lâm Tiều mà òa khóc. Cảnh tượng hai ba con như vậy đã bị nhân viên bên cạnh quay lại.
Lâm Vũ Chân cũng không nhịn được nữa, mắt đỏ hoe.
Lần đầu tiên cô cảm giác được Lâm Tiêu đã già tới mức này rồi, tóc trắng xóa, sắc mặt vàng vọt hoàn toàn không có sức sống, lại giống như cây nến tàn trong gió, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể sẽ tắt.
Ngay cả Tô Mai cũng trước sau không nói gì.
Bà không thấy được Lâm Tiêu trước đây, chỉ thấy một ông cụ với gương mặt đầy hối hận, bơ vơ, già nua đáng.
thương. Cho dù bà có hận Lâm Tiêu đi nữa, lúc này trong lòng cũng không ghét nổi.
Bà dù sao vẫn rất lương thiện.
Cảnh tượng hai ba con Lâm Văn và Lâm Tiêu ôm nhau khóc đã nhanh chóng được gửi đến trên mạng, phá tan lời nói dối của Lâm Cường.
Càng gây ra hàng nghìn gợn sóng, làm cho danh dự của Lâm Văn tăng lên tới vị trí cực cao.
Ngay cả lãnh đạo Trương ở trong cuộc họp cũng nói nên học tập Lâm Văn, nên có nhiều chủ doanh nghiệp lương thiện, có trách nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432675/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.