Vu Phóng thật sự tức muốn hộc máu rồi!
Một Hứa Như Vân ban đầu vốn đã phải thành công lại nói thất bại là thất bại, làm cho anh ta uổng công cao hứng một đợt.
Lần này Lâm Cường tự mình ra mặt, thậm chí còn từng chuẩn bị cẩn thận như vậy, 1. nói là …
thể sai sót, có thể hoàn toàn đóng đính L: làm cho ông ta không còn nơi nào có thể sống yên ổn ở Đông Hải.
Nhưng kết quả thì sao chứ?
Bây giờ Lâm Văn tuyệt đối là người tốt, người quá lương thiện trong mắt người dân Đông Hải!
Anh ta có hắt nước bẩn thế nào cũng vô dụng, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy anh ta có ý xấu, muốn cố ý bôi nhọ Lâm Văn, điều này xem như đã khiến cho Lâm Văn trực tiếp nảm giữ thân phận bất bại.
Vu Phóng hít sâu mấy hơi vẫn không thể nào ép xuống cơn giận.
Mà trên mặt Lâm Phong ngồi dưới đất lại hiện ra màu đỏ, năm dấu tay đỏ tươi in trên mặt gã, gã che ngực đau đến mức nói không ra lời.
Trong lúc đó, ở cổng đài truyền hình, Lâm Cường giống như một con chó nằm co quắp trên mặt đất, quần áo trên người đã rách nát kèm theo vô số dấu chân.
Đoàn người phẫn nộ tản ra, ông ta vẫn co người ở đó.
Khi nghe được có tiếng bước chân, ông ta cúi đầu liên tục nói: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa mài”
Mãi một lúc lâu vẫn không thấy quyền cước rơi vào trên người, lúc này Lâm Cường mới len lén ngẩng đầu lên.
Lâm Văn đang đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432674/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.