Ông cậu đứng bên cửa mặt đỏ lên, sau chỉ đành hậm hực không nói năng gì nữa, một mình chậm rãi dán câu đối.
Tô Hồng nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi, còn có người dám chưa đến?
Là người chị cả như bà ta khôi nóiJõ thời gian ự họ, hay là bọn họ không thèm đến?
“Ngay cả sinh nhật mẹ còn dám lơ là, cả ngày từ sáng đến tối làm cái gì không biết? Kiếm bộn tiên sao, cũng đâu có thấy kiếm được mấy đồng!”
Tô Hồng đứng bật dậy, vỏ dưa văng tung toé dưới đất, bà lập tức gọi cô cháu đến, bảo cô bé quét dọn.
Bà hùng hùng hổ hổ chạy vào phòng, cô ba Tô Cầm đang thay quần áo cho bà cụ.
“Để tôi”
Tô Hồng híp mắt, khuôn mặt tươi cười: “Mẹ, bộ này thế.
nào? Con tiêu mấy ngàn mua cho mẹ đó, mẹ thích không?”
Bà lão cười gật đầu: “Thích, thích lắm”
Sao bà không biết chứ, bộ này đâu cần đến mấy ngàn, là đồ cửa hàng người †a giảm giá thì có.
Chỉ là, bà không dám nói, con gái cả của bà ngang.
ngược vô cùng, bà mà nói ra có khi còn bị máng.
“Em rể đâu?”
Tô Hồng quay sang nhìn Tô Cầm hỏi: “Lần trước cậu ấy nói mua cho mẹ một cái ghế massage mà, chưa chọn được à?”
Tô Cầm vội đáp: “Chọn được rồi, đã bảo cửa hàng hôm nay chuyển đến”
Mặt bà tỏ vẻ đắc ý: “Hơn tám ngàn lận”
Quay đầu nhìn bà cụ: “Mẹ, đến lúc mẹ thấy mệt thì nằm lên trên đó, bật công tắc lên là cả người sẽ cảm thấy dễ chịu ngay lập tức”
“Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432626/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.