Đánh mội tận Nhìn thấy anh Cẩu lái xe của Giang Ninh đến, lão tam nhịn không được nói: “Đại ca đến rồi?”
“Không có, chỉ mình anh Cẩu”
Anh Cẩu đeo kính đen, đi đường như ra gió, đầu khẽ ngẩng lên, cực kỳ khí chất.
ĐÍqếh trước tạt đám người cố ý lộ chiáế hờ: k An bấm nút khóa xe một cái, đèn xe sáng lên hai cái, thu kính chiếu hậu lại, tiêu sái, khí thế.
“Anh Cẩu, đại ca không đến à?”
“Không đến”
Anh Cẩu không nỡ tháo kính đen, “Một đám hèn nhát các người, đại ca mà đến, nhìn thấy rồi thì thất vọng cỡ nào?”
“Tôi tiến bộ ba giây rồi”
Lão tam không phục, nói.
“Nhanh hơn tôi không?”
Anh Cẩu không chút khách khí, “Cậu vẫn chậm hơn tôi hai giây!”
Lão tam không nói gì nữa.
Những người khác càng không nói gì, không thể không nói, hiện giờ anh Cẩu là người có tốc độ thông qua nhanh nhất trong mọi người, những người khác tạm thời không đuổi kịp nhưng không có nghĩa là sẽ suốt đời không đuổi kịp.
“Vì tôi đủ liều mạng, thực lực tăng đủ nhanh, xe này, đại ca thưởng cho tôi rồi!”
Anh Cẩu nhịn không được đắc ý nói, “Đây là sự khẳng định đối với A Cẩu tôi, khen ngợi tôi đó!”
“Anh Cẩu, thật à?”
Lão nhị không tin lắm.
“Lời của đại ca, có giả sao?”
“Đại ca thiếu tiền mua một chiếc xe này sao?”
“Tôi nói các người biết, tôi vừa cùng đại ca đến cửa hàng để mua xe cho ba vợ đại ca, hơn hai triệu!”
Hít…..
Một đám người không nhịn được mà hít ngược một hơi.
Họ không biết Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432623/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.