Ông ta tới già rồi mới có con, hơn bốn mươi tuổi mới có một đứa con trai là Kim Nhiên nên vô cùng nuông chiều.
Kim Nhiên muốn gì thì ông ta cho cái đó, Kim Nhiên phạm sai lầm, chỉ cần có thể giải quyết, ông ta sẽ không mắng một câu.
Nhưng ông ta làm sao ngờ được, con trai chỉ đi tới Đông Hải chơi có một lần mà suýt nữa chơi tới chẳng còn mạng sống! Cho dù là ở tỉnh thành cũng không ai dám tùy ý động.
vào con trai mình, rốt cuộc là ai ở thành phố Đông Hải lại ăn gan báo như vậy! Ầ Người đưa Kim Nhiên về không nói một câu nào, hình như có e ngại với người nào đó. Nhưng nhà họ Kim ông ta sẽ không sợ.
“Hai người, tôi không quan tâm người kia là ai, tôi chỉ cần mạng của người đó. Chuyện này chắc hản không.
khó với các người chứ?” Hai anh em Ngô Binh, Ngô Cường đứng trước mặt ông ta đều cương quyết lắc đầu.
“Ngài Kim, hai anh em tôi nợ ân tình của ngài nên muốn cho ngài một lời khuyên.” Ngô Binh nói: “Ngài đừng chọc vào anh ta. Chuyện này…
là do cậu chủ Kim không đúng” Đây xem như là bọn họ trả lại ân tình.
Hai người tới chào từ biệt. Bọn họ không thể giúp nhà họ Kim làm gì nữa, bằng không chẳng cần Giang Ninh ra tay, với tính tình nóng nảy của đội trưởng Hắc Hổ đã có thể đập chết bọn họ rồi.
Hai người nói xong liền trực tiếp rời khỏi đó.
Khóe miệng Kim Dương giật giật, liên tục cười lạnh.
“Đồ chó vong ân phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432584/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.