Có Giang Ninh ở đây, đám người Lâm Vũ Chân chác chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ Giang Ninh còn phải huấn luyện đám người A Cẩu, chưa chác đã có thể luôn đi theo Lâm Vũ Chân từng giây từng phút được.
Giang Ninh không phản đối, đây là điều cần thiết và cũng là một trong những nguyên nhân để hắn huấn luyện đám người A Cẩu.
Giang Ninh không nói gì, hút xong điếu thuốc thì lên xe tính rời đi.
Hắn quay cửa xe xuống, thản. nhẦu nói;”Ùão Höàng à, cậu bồi dưỡng những người này thật sự không được tốt lắm đâu.’ Giang Ninh nói xong liền đi.
Hầu kết của Hoàng Ngọc Minh giật giật. Anh biết ý của Giang Ninh, bất chợt vừa chạy và quát đám người A Cẩu.
“Các người còn có thể vô dụng hơn nữa không? Các.
người làm cho ông đây mất mặt! Lại khiến cho ông đây mất mặt rồi!” “Mẹ nó, đã nửa tháng rồi mà không có một người có thể thông qua à? Mặt của ông đây cũng bị đánh sưng lên rồi!” “A Cẩu, cậu có làm được không? Không được lại cút xuống cho tôi. Chó chết, ông đây không cho cậu cơ hội nào nữat” Bây giờ vẻ mặt Lâm Cường cực kỳ khó coi.
Ông ta còn tưởng Lâm Võ ra tay thì cả nhà Lâm Văn không chết cũng phải lại có một người tàn phế, bọn họ chắc chắn cũng không thể tới công ty tiếp được.
Nhưng không ngờ hôm nay Lâm Văn và Lâm Vũ Chân vẫn tới công ty như mọi khi, hơn nữa còn lành lặn không bị sao cả.
Ngược lại, không có tin tức gì của Lâm Võ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432583/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.