Nhưng bọn họ biết Giang Ninh thật sự không thiếu tiền.
“Mẹ đừng ngây người nữa, đi thử quần áo đi.” Giang Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Tô Mai vào phòng thử quần áo.
Lâm Vũ Chân bĩu môi: “Giang Ninh, mẹ em bảo anh đừng tiêu tiền linh tinh” “Vợ, em thật là keo kiệt đấy” Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân: “Anh mua quần áo cho mẹ anh, sao có thể nói là tiêu tiền linh tỉnh được?” Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên. Anh nói gì vậy? Sao lại bảo em keo kiệt chứ? Em không phải là… không có nhiều tiền như anh thôi sao.
Tô Mai thay quần áo xong đi ra, Lâm Vũ Chân lập tức.
nhìn tới ngây người.
“Mẹ, đẹp quái” Lúc Tô Mai còn trẻ đã xinh đẹp, nền tảng vẫn luôn ở đó.
Người đẹp vì lụa, bà vừa thay bộ quần áo mới thì khí chất đã hoàn toàn được thể hiện ra.
“Quá đẹp!” Giang Ninh không khỏi tán thưởng: “Mẹ con đẹp thật, ba đúng là may mắn!” Mặt Tô Mai đỏ bừng. Bà được con khen ngợi vậy thì có chút xấu hổ: “Có thật là đẹp không?” “Đẹp!” Giang Ninh nói: “Con bảo đảm, chờ sau khi ba thấy sẽ chảy máu mũi cho xem” Mặt Tô Mai càng đỏ hơn, chẳng khác nào một quả táo chín, đầy vẻ quyến rũ.
Khi bọn họ từ trong cửa hàng đi ra, nhân viên phục vụ dùng hai tay cầm túi, tự mình đưa tiễn. Với khách sộp.
như vậy, bọn họ làm sao dám để cho một mình Giang Ninh mang theo mười mấy túi chứ? “Hôm nay cậu đừng đi làm nữa, tôi thuê cậu xách túi giúp tôi. Mười ngàn đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432536/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.