Lâm Vũ Chân định đi qua gọi thì Lâm Văn khoát tay, ra
hiệu cô đừng quấy rầy ông cụ.
Ông biết, bọn họ không có trọng lượng, không có tư
cách làm cho ông cụ dừng việc trong tay mình lại.
Lâm Vũ Chân cản môi. Cô không phải mới nhìn thấy
cảnh này lần đầu tiên.
Nếu ba con Lâm Cường tới, sợ rằng đã là cảnh tượng
khác rồi.
Một lúc lâu sau, Lâm Tiêu mới niệm kinh xong và chậm
rãi mở mắt ra.
Ông cụ quay đầu, nhìn hai ba con Lâm Văn và khẽ nhíu
mày.
“Tới rồi”
Cũng chỉ có hai chữ đơn giản với giọng điệu bình tĩnh,
giống như hai người trước mắt kia không phải là con trai
và cháu gái của mình vậy.
“Ba, con tới tìm ba có việc muốn nói.”
Lâm Văn sớm đã quen với thái độ của Lâm Tiêu đối với
mình.
Từ sau khi mình bị tàn phế, không có cách nào làm gì
cho nhà họ Lâm, thậm chí còn cần nhà họ Lâm cứu tế,
người con trai là ông lại không có địa vị gì nữa.
Nếu không phải ba con Lâm Cường quá đáng quá, hết
lần này tới lần khác nhằm vào Lâm Vũ Chân, ông căn
bản không muốn tới đây.
“Nói đi”
Lâm Tiêu vẫn nói ít, hình như không muốn nói thêm một
từ với Lâm Văn.
“Dự án mà Vũ Chân đang chịu trách nhiệm là dự án quan
trọng nhất của nhà họ Lâm ta đúng không?”
Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Hôm nay Lâm Văn
tới đây là muốn đòi hỏi gì đó sao?
Ông cụ biết chuyện này, Lâm Cường đã nói với ông cụ
rồi. Không biết Lâm Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432526/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.