Anh Hổ giơ tay lau mặt, sau đó phất phất tay.
Hai tên thuộc hạ lập tức chạy qua.
“Nói, có bao nhiêu người ra tay?”
“Anh Hổ, chỉ có một”
“Một?”
Anh Hổ mở choàng mát, tựa như một con hổ hung dữ
nhe nanh múa vuốt, khí thế ép người: “Chỉ có một người
đánh cả lũ bọn mày như chó? Một lũ vô dụng!”
Hai lên thuộc hạ không dám lên tiếng.
“Tổng giám đốc Lâm, mười mấy tên thuộc hạ của tôi giờ
vẫn nằm trong bệnh viện, 2 triệu của ông coi như là phí
thuốc thang, lẽ nào không đáng sao?”
Anh Hổ hừ một tiếng, quay sang nhìn Lâm Cường.
Tiền vào đến mồm gã rồi, đừng hòng mong gã nhả ra.
“Trước đó ông không nói với tôi, bên cạnh Lâm Vũ Chân
có một tên khó chơi như vậy”
“Khó chơi gì?”
Lâm Cường coi thường: “Chẳng qua chỉ là một tên ở rể,
lang thang lưu lạc, có lẽ bình thường toàn ở bên lề
đường giành giật đồ ăn rác rưởi, nên đánh nhau cũng
quen thói liều mạng rồi”
Trong mắt ông, Giang Ninh chính là loại người như vậy,
người nào càng không tiếc mạng thì người đó càng
đáng sợ.
Huống chỉ hắn có bệnh tâm thần, một khi đã điên lên thì
ai ngăn nổi?
“Tôi chỉ có một câu thôi, chuyện này, anh Hổ có làm
được không? Nếu không được, vậy tôi tìm người khác”
Anh Hổ híp mát lại, nhìn Lâm Cường chăm chằm, nhếch
miệng cười.
“Có thể, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng có thể làm
được, nhưng cũng phải xem tổng giám đốc Lâm đưa ra
bao nhiêu.”
Lâm Cường thầm mắng anh Hổ lòng tham không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432518/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.