Về đến nhà, Lâm Vũ Chân cầm tới thuốc mỡ cẩn thận bôi cho Tô Mai, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
Một tát này chắc chắn là rất đau! Cô không nhịn được liền rơi nước mắt.
“Đứa bé ngốc này, mẹ không sao” Tô Mai lau nước mắt cho Lâm Vũ Chân.
Hôm nay, nếu bọn họ không chạy tới đúng lúc, chỉ sợ mình sẽ bị bắt đi, đến lúc đó dù có mười cái miệng cũng không thể nói rõ được.
“Giang Ninh, cậu vào đây, tôi có lời muốn hỏi cậu” Tô Mai đi vào phòng, Giang Ninh cũng lập tức vào theo.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
“Xin lỗi mẹ, đây là lỗi của con” Giang Ninh đứng ở đó, nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Tô Mai ngẩng đầu nhìn anh.
Tấm thẻ kia có mức thấp nhất là một tỷ. Bà biết Giang Ninh có tiền, nhưng không ngờ anh lại có nhiều tiền như Vậy.
Giang Ninh không phải là người bình thường. Cậu ta đến nhà mình với mục đích gì? “Rốt cuộc cậu là ai?” Tô Mai hỏi Vẻ mặt bà vô cùng nghiêm túc.
So với mình bị uất ức, bà càng lo lắng cho Lâm Vũ Chân hơn.
Giang Ninh biết mình không thể giấu được nữa, hắn móc miếng giấy kẹo đã cất kỹ nhiều năm từ trong túi ra.
“Đây là…” Tô Mai lập tức nhận ra.
Năm đó, nhà họ Lâm mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp chính là một xưởng kẹo nhỏ.
Năm đó, bà cũng rất nhiều lần tự tay dùng giấy này gói kẹo! “Mười lăm năm trước, con lưu lạc đầu đường xó chợ, vốn đã muốn kết thúc tính mạng của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432511/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.