Đây là mẹ tô Lâm Vũ Chân vừa họp xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy.
Mấy lần trước cô tới đây, đám người quản lý này đều tỏ vẻ lạnh lùng.
Cô liếc nhìn Giang Ninh đứng ở cửa. Nhất định là vừa rồi Giang Ninh đã dọa cho bọn họ sợ.
“Các người chú ý bên này một chút, có bất kỳ tình huống gì thì phải lập tức phản ánh lại với tôi.” Lâm Vũ Chân căn dặn xong liền đi ra ngoài.
Cô thấy Giang Ninh nhìn chằm chằm vào mình thì không khỏi đỏ mặt, lại khôi phục dáng vẻ xấu hổ của một cô gái nhỏ.
“Anh cứ nhìn tôi như vậy làm gì chứ?” “Đẹp” Giang Ninh nói.
Thật là… ông chú này khen người khác cũng khen trực tiếp như vậy sao? Có phải đám người vô gia cư các anh đều dẻo miệng như vậy thì mới xin được cơm ăn hay không? “Reng reng reng…” Điện thoại của Lâm Vũ Chân đột nhiên đổ chuông.
Cô cầm lên xem, là Tô Mai gọi tới.
“Mẹ, sao thế ạ?” Cô vừa mở miệng đã nghe được bên kia truyền đến tiếng khóc đầy uất ức, cô lập tức biến sắc: “Mẹ! Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đánh mẹ cơ? Con sẽ đến ngay!” Lâm Vũ Chân đỏ mát: “Mẹ tôi bị người ta đánh!” Giang Ninh lập tức nhíu mày: “Lên xe!” Brừm… brừm Chiếc BMWs dường như phẫn nộ phát ra tiếng động cơ cực lớn, chợt quay đầu lao thẳng về phía ngân hàng.
Trên đường đi, Lâm Vũ Chân không nhịn được rơi nước mắt.
“Từ trước đến nay mẹ tôi chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432510/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.