- Hừ, kiêu ngạo cái gì! Một tên phế vật, nếu không phải cha hắn năm đó… Đằng gia đã sớm đem đuổi hắn ra ngoài! Đồ không biết xấu hổ!
Đằng Sơn hướng về phía bóng lưng Đằng Phi phun một bãi nước miếng, cười lạnh nói.
Đằng Phi trở về tiểu viện của mình, thu thập một chút đồ đạc, sau cùng lại phát hiện cũng chẵng có thứ gì để mang theo. Nhìn một lượt quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở bên trên một chiếc rương gỗ nhỏ, sự kiên định trong ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu, đi tới phủi nhẹ một lớp tro bụi trên chiếc rương gỗ sau đó mở ra, một con rối màu tím cực kỳ tinh xảo cao khoảng 35 cm nằm im trên chiếc vải nhung màu vàng.
Vật này là món quà cuối cùng mà cha của hắn Đằng Văn Chí đã nhờ một thủ hạ tâm phúc đi theo thương đội của gia tộc đem về tặng cho hắn, không lâu sau đó thì tin Đằng Văn Chí chết cũng truyền đến.
Cho nên, con rối được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp đẽ này là món bảo bối được Đằng Phi yêu quý nhất, lúc nhỏ mỗi buổi tối ở một mình khi nhớ đến cha mẹ hắn đều lấy nó ra, ôm vào lòng sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Qua nhiều năm như vậy, trên thân con rối vẫn tỏa ra một mùi hương thơm dịu nhàn nhạt như trước, Đằng Phi đối với các loại thực vật trên đại lục hiểu rất rõ, có thể nói là rất giỏi, nhưng vẫn không biết nguyên liệu tạo ra con rối tinh xảo này là loại gỗ gì.
Con rối chế tác vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bien/159728/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.