- Hai mươi ngày?
Lông mày Đằng Văn Hiên nhăn lại thành một hình chữ Xuyên (川) mờ mờ, mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không trách móc hay phản đối cháu mình.
- Ta còn chưa hỏi con, mấy ngày hôm trước con thường tới hiệu thuốc lấy Đằng Thị Sinh Cơ Tán làm gì? Có phải thiếu tiền không? Lần này con đi Thanh Nguyên Thư Viện sợ vài năm sau mới có thể về được, gia gia sẽ cho con tiền sinh hoạt đầy đủ nhưng Đằng Thị Sinh Cơ Tán là bí mật trọng yếu nhất của Đằng gia chúng ta, con không được phép làm việc gây tổn hại lợi ích của gia tộc, biết không?
Đằng Phi ngoan ngoãn gật đầu.
- Gia gia yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm cho gia tộc phải hổ thẹn, càng không làm cho cha con hổ thẹn!
Đằng Phi sớm biết chuyện này không thể gạt được gia gia nhưng cũng không muốn dấu giếm, dù sao cũng chẵng phải việc gì lớn, nhiều nhất thì mấy người anh chi em con chú con bác bên ngoài khi biết sẽ cảm thấy khó chịu mà thôi.
Bất quá, bọn họ có thỏa mái hay không, thì liên quan gì tới mình?
Đằng Văn Hiên nhẹ gật đầu, trên gương mặt nghiêm túc hiện lên một nét yêu thương.
- Được rồi, ra ngoài đi dạo giải sầu cũng không tệ, dù sao từ giờ tới khi khai giảng còn nhiều thời gian, những năm nay chỉ sợ ngay cả Thanh Bình Phủ ngươi cũng chưa đi dạo qua, ra ngoài tiếp xúc với các mặt của xã hội đến lúc đó đi tới thành lớn Thanh Nguyên Châu cũng sẽ không rụt rè,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bien/159727/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.