Chương trước
Chương sau
Từng quả cầu ánh sáng to cỡ rổ trúc dùng tần suất kinh người bắn lên từ pháo đài, vẽ thành từng đường vòng cung, mang theo tiếng rít rợn người, như sao băng đập về phía đội ngũ tiến công.
Đội ngũ của Bộ Tử Phi đều là tinh nhuệ, không hề bối rối, bọn họ như bầy ong linh hoạt lượn tới lượn lui tuần tra bốn phía quần thể cứ điểm, thi thoảng lại oanh kích lồng phòng ngự của quần thể cứ điểm.
Quả cầu ánh sáng rất khó bắn trúng những tiểu đội linh hoạt này, thế nhưng công kích của tiểu đội với cả quần thể cứ điểm khổng lồ cũng chỉ như gãi ngứa, lồng năng lượng ngay chút gợn sóng cũng không nổi lên.
"Cường độ công kích của chúng ta không đủ, đối phương phòng ngự không có góc chết, kẻ xây dựng quần thể cứ điểm này tuyệt đối là cao thủ, chờ sau khi công phá chúng ta phải nghiên cứu thật kỹ."
Sĩ quan phụ tá sắc mặt xám xịt, cục diện trước mắt còn vướng chân vướng tay hơn tưởng tượng của hắn.
Đây là lần thứ năm bọn họ tiến công thăm dò, bốn lần đầu thăm dò đã khiến bọn họ phát hiện cứ điểm công kích không quá linh hoạt, bởi vậy tăng cường lực lượng tấn công.
Đã có ba trăm người tập trung vào chiến đấu, thế nhưng tới giờ vẫn không thể lay động nổi cứ điểm.
"Hừ, thử nghiệm thêm vài phương án khác xem, xem loại võ kỹ nào tấn công hữu hiệu nhất." Bộ Tử Phi sắc mặt bình tĩnh nói, hắn không lấy làm lạ, có thể giết chết Tôn Kiệt, đối phương sao không có chút bản lĩnh được?
Thế nhưng quần thể cứ điểm quái lạ này vẫn khiến hắn kinh ngạc, hắn gặp qua không ít cứ điểm, nhưng lần đầu gặp phải cứ điểm khiến người ta vướng chân vướng tay như vậy.
Hắn hỏi tiếp: "Còn bao lâu nữa thuyền công thành mới đến nơi?"
"Hai ngày!" Sĩ quan phụ tá vội vàng trả lời.
Muốn tấn công cứ điểm, vũ khí thích hợp nhất là chiến hạm, vũ khí chiến hạm uy lực lớn, đáng tiếc cửa biển của Thương Châu quá nhỏ, chiến hạm không lái vào được. Trước đó hắn không ngờ tình hình lại như vậy, trận chiến mà Tôn Kiệt gặp phải không ngờ lại tiếp tục rớt lên đầu mình, còn là một trận công thành chiến, hắn cũng chỉ có thể yêu cầu hậu phương cử thuyền công thành tới.
Thuyền công thành chuyên dùng trong công thành chiến, thể tích của nó có lớn có nhỏ, gánh vách vũ khí chiến hạm, do một hoặc nhiều tiểu đội chiến đấu thao tác, khả năng linh hoạt xuất sắc, khả năng phòng ngự không tệ, chúng là khắc tinh của mọi cứ điểm.
Bộ Tử Phi trong lòng thoáng an tâm, nhưng đúng lúc này, không trung vang lên tiếng rít dày dặc, hắn giật mình, vội vàng ngẩng đầu, sắc mặt đại biến.
Quần thể cứ điểm đột nhiên bay ra lượng lớn quả cầu ánh sáng, số lượng ít nhất gấp ba trước kia.
Ầm!
Tiếng nổ trầm trầm như tiếng trống nặng nề, gõ vang trong lòng mọi người.
Quả cầu ánh sáng đồng thời nổ tung giữa không trung, mỗi quả cầu lại nổ thành một chùm gai ánh sáng nhỏ bé dày đặc. Gai ánh sáng đầy trời, chớp mắt đã bao phủ quần thể cứ điểm.
Biến cố lần này đến quá đột ngột, tiểu đội tuần tra tới lui tứ phía, đột ngột không kịp đề phòng, phân nửa bị gai ánh sáng đầy trời thôn phệ.
Lồng phòng ngự của tiểu đội chấn động kịch liệt, nhưng chỉ kiên trì được một giây đã hoàn toàn tan vỡ.
Phốc phốc phốc!
Gai ánh sáng sắc bén bắn vào thân thể các binh sĩ binh đoàn số bảy, giữa bầu trời từng đóa hoa máu nở rộ.
Vài tiểu đội may mắn hơn, vừa vặn cách xa quần thể cứ điểm, tránh được một kiếp, song ai nấy đều bị tình cảnh trước mặt làm cho kinh hãi không thôi.
Bộ Tử Phi con mắt sung huyết, lớn tiếng quát: "Rút lui!"
Thế nhưng lúc này đã muộn, cơn bão tới nhanh đi cũng nhanh. Chỉ vài giây sau, ánh sáng đầy trời đã tiêu tán, kéo theo nó là những tiểu đội tuần tra tới lui kia.
Binh đoàn số bảy hoàn toàn tĩnh mịch, ai nấy đều kinh hãi trước cảnh tượng vừa rồi.
Bộ Tử Phi sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi tới mức chảy máu vẫn chẳng hề hay biết.
Bị lừa rồi!
Đối phương giảo hoạt như hồ ly, bị bọn họ do thám thăm dò liên tục vẫn cố ẩn nhẫn, không ngừng khiến bọn họ lơ là, mãi tới lúc này mới tung đòn sát thủ. Đây chẳng khác nào một dao đâm lén, khiến trái tim Bộ Tử Phi rỉ máu, thương vong ròng rã hai trăm, đây là lần tổn thất nặng nề nhất của binh đoàn số bảy.
Tiểu đội còn sót lại hồn bay phách lạc quay về đơn vị, sĩ khí trầm trầm.
Trong Sâm Lâm Kiếm Bảo, tiếng hoan hô rung trời, một đòn này trọng thương kẻ địch, sĩ khí đại chấn, những binh lính cấp thấp nhất của hương đoàn Bảo Quang ban đầu còn lo sợ, sau vài ngày liền rồi cuộc cũng thích ứng với nhịp điệu chiến trường.
Ba người vẫn quan chiến cũng thở phào một hơi.
"Tiểu nhân nham hiểm." Lăng Húc phun ra bốn chữ, hắn quyết định sau này phải giữ khoảng cách với gã mặt phẳng lỳ kia, bằng không bị bán lúc nào không biết.
Hạc khen: "Một đòn ẩn nhẫn thật đẹp!"
Tỉnh Hào cũng lộ vẻ tán thưởng: "Phong độ danh tướng, khả năng khống chế đăng phong tạo cự."
Nhìn những binh lính hoan hô, Binh cũng không dội nước lạnh, trận thắng ngắn ngủi này có tác dụng trợ giúp rất lớn cho đám tay mơ. Nhưng hắn cũng hiểu chiến đấu chỉ vừa bắt đầu. Những trận chiến tiếp theo chắc chắn sẽ cực kỳ tàn khốc, cũng không bao giờ có lại cơ hội như ngày hôm nay.
Đáng tiếc với hiệu suất đồng bộ của đám gà mờ đáng thương này. . . 
Bằng không cả một trăm tên còn lại cũng có thể nuốt trọn, thật đáng tiếc. . . 
May là chủ tướng của kẻ địch vô cùng cẩn thận, Binh thầm vui mừng. Lúc bắt đầu, biểu hiện của hương đoàn Bảo Quang quả thật vô cùng thê thảm, hiệu suất đồng bộ chỉ có 30%, nhỏ tới đáng thương, chỉ một nửa lúc huấn luyện. Cũng may chiến đấu liên tục, đám tay mơ này rốt cuộc cũng dần dần thích ứng với chiến trường, hiệu suất đồng bộ dần đần lên cao ổn định.
Hiệu suất đồng bộ 60%, đây là yêu cầu thấp nhất của chiêu thức này.
Cuối cùng cũng coi như may mắn, Binh nhả một vòng khói, liếc mắt nhìn kẻ địch ngoài thành, lần này phòng chừng đối phương sẽ yên tĩnh một hai ngày.
"Nghỉ ngơi nửa ngày."
Mệnh lệnh này khiến tiếng hoan hô càng lớn.
Trong khói thuốc lập lờ, Binh cười khẩy, đám gà mờ, tiệc lớn còn phía sau.
Gã nhớ tới một bầy gà con khác, đám gà con binh đoàn giáp máy thế nào rồi? Vừa nghĩ tới tên thủ hạ cuồng chiến tranh Đường Sửu, tâm trạng hắn cũng thoải mái hơn nhiều
Hắn lại nghĩ tới A Tín, không biết A Tín giờ thế nào rồi, tên khốn đó vẫn chẳng đáng tin như trước. Hắn lại nhớ tới Loa Ti, quyết định sau khi trận chiến này kết thúc, hắn sẽ về thành Tam Hồn nhìn xem nghiên cứu bên phòng thí nghiệm huyết mạch ra sao, Loa Ti muốn khôi phục còn cần nhờ nó.
Đúng là mệnh khổ, không lúc nào bớt lo đi được, Binh lẩm bẩm, tay gẩy tàn thuốc, nhả một ngụm khói, ung dung rời khỏi.
Trên không trung của mặt hồ, tiếng nổ dày đặc cùng điểm sáng không ngừng lóe lên, là đom đóm va chạm với côn trùng trắng hình thành, mỗi lần va chạm lại tạo thành một đốm lửa. Trong màn đêm, hàng ngàn hàng vạn đốm lửa dày đặc như che phủ cả mặt hồ mộng ảo.
Hai bóng người qua lại giữa làn mưa, lúc ần lúc hiện, truy đuổi va chạm với tần suất kinh người, căng thẳng tới mức người ta không thở nổi.
Cung Thần nhìn chằm chằm vào Mãnh Nam đối diện, gương mặt tuấn dật trấn định lúc này lộ nụ cười đầy sát ý, dữ tợn khó tả.
Trong lòng hắn lại sôi trào gợn sóng.
Thực lực người này mạnh hơn tình báo quá nhiều!
Một kiếm của Kiều Diệc An, tuy Mãnh Nam tiếp được nhưng cũng khá chật vật. Cung Thần lén lút thảo luận với Kiều Diệc An về thực lực Mãnh Nam, kết luận là gần đạt tới cấp bạc. Kết luận của Kiều Diệc An được mọi người tán thành, kỹ xảo chiến đấu cấp bạc, thế nhưng chưa lĩnh ngộ năng biến, vậy chỉ có thể là gần đạt tới cấp bạc.
Cung Thần cực kỳ tự tin, gần đạt tới với đạt tới chỉ chênh nhau có một chữ, thế nhưng htực lực lại là một trời một vực.
Kiều Diệc An nhanh chóng xác minh phán đoán của mình.
Không sai, gã này đúng là gần đạt tới cấp bạc. Những đốm đom đóm trên bầu trời thật ra là quầng năng lượng thiêu đốt, loại thiêu đốt này đã tiếp cận năng biến nhưng vẫn kém một chút.
Đây là bằng chứng cho ba chữ gần đạt tới.
Cung Thần hoàn toàn yên tâm, kỹ xảo chiến đấu của Mãnh Nam quả thật xuất sắc, chưa từng thấy ai sử dụng được võ kỹ tinh xảo như vậy khi mới chỉ gần đạt tới cấp bạc. Có điều chỉ dựa vào nó, muốn vượt qua rãnh trời của cấp bậc chỉ là chuyện viển vông.
Nhưng chiến đấu tiếp theo lại hoàn toàn lật đổ nhận thức của Cung Thần.
Ngoại trừ những đom đóm này, gã hoàn toàn không cần dùng tới năng lượng!
Hơi nén thay hình đổi vị, sức mạnh thân thể kinh khủng kinh người, gã này tới từ Dã Nhân Châu à?
Cung Thần nhìn chằm chằm vào song quyền của Đường Thiên, ngọn lửa màu xám bập bùng trên nắm tay gã. Thứ lửa quái lạ này, cả Dã Nhân Châu cũng chưa từng nghe nói.
Chỉ cần lửa xám chạm vào, năng lượng sẽ bị dập tắt.
Chết tiệt!
Chờ đã, Cung Thần bỗng giật mình, ánh mắt hắn dời khỏi người Đường Thiên, nhìn quanh bốn phía, lập tức biến sắc.
Hắn ngơ ngác phát hiện, theo thời gian trôi qua, đom đóm trên bầu trời không những ít đi, ngược lại càng lúc càng nhiều thêm, nó đang mở rộng!
Không thể nào!
Sắc mặt Cung Thần trắng bệch không còn chút máu.
Đường Thiên lạnh lùng quan sát Cung Thần, Linh Diễm vô thanh vô tức đã quấn quá nắm tay hắn, kéo dài tới cánh tay ba tấc. Khoảng thời gian này ngày ngày khổ luyện, hắc kim tích lũy trong huyết mạch gã cũng hoàn toàn được tiêu hóa hấp thu, Linh Diễm càng trở nên mạnh mẽ.
Đối phương nghi ngờ không thôi, đang lặng lẽ kéo dài thời gian, chính đúng ý Đường Thiên.
Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh chưa triệt để hoàn thành năng biến, quả thật không phải đối thủ của trùng trắng kia. Mặc dù số lượng trùng trắng của đối phương không bằng đom đóm, thế nhưng vẫn chiếm thượng phong.
Có điều, công phu Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh của Đường Thiên há lại uổng phí?
Hỏa Liêm Quỷ Trảo giai đoạn ban đầu là thiêu đốt năng lượng trong không khí, mà Đường Thiên tìm tòi ra thiêu đốt năng lượng trong cơ thể. Tới khi Đường Thiên trở thành thể chất không năng lượng, Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh lại trở lại thiêu đốt năng lượng trong không khí.
Mãi tới hôm nay, Đường Thiên đem loại thiêu đốt này phát huy lên một tầm cao mới.
Năng lượng lơ lửng trong không khí trở thành củi đốt cuồn cuộn không ngừng, đom đóm không ngừng đốt cháy chỗ cũi này.
Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh sẽ lan tràn.
Đây mới thật là lĩnh ngộ mới của Đường Thiên!
Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh lặng lẽ mở rộng, thể tích của nó có thể bao trùm toàn bộ mặt hồ. Mà càng khiến người ta sợ hãi hơn hết là tốc độ lan tràn mở rộng của nó, như một con thú khổng lồ điên cuồng sinh trưởng.
Đom đóm trên khoảng không mặt hồ chi chít đầy trời, số lượng đom đóm quá nhiều, nhiệt độ không khí quá cao, sóng khí khiến mặt hồ dần dần bốc lên thành sương mù.
Hoa cỏ cây cối trong lâm viên nhanh chóng mất nước, khô héo.
Mọi người đã không thấy rõ bóng dáng Đường Thiên và Cung Thần, đom đóm trên bầu trời cũng không còn khiến người ta thấy mỹ lệ nữa, chỉ còn lại cảm giác ngột ngạt tới mức nghẹn thở, khiến người ta sợ hãi không thôi.
Như một quầng mây lửa khổng lồ chậm rãi phủ xuống.
Ánh sáng của đom đóm không còn yếu ớt, chúng thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm, chiếu lên gương mặt trắng bệch như tờ giấy củam ọi người bên dưới.
Toàn trường tĩnh mịch không một tiếng động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.