Chương trước
Chương sau
Nếu nói Đường Thiên ghét nhất chuyện gì, vậy bị quấy rầy khi đang ăn chính là một trong số đó.
Đường Thiên sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào hai người trước mắt.
Lăng Hạ nghĩ sẽ xảy ra chuyện nhưng có thế nào cũng không ngờ chuyện lại tới nhanh như vậy, đặc biệt khi nàng thấy rõ hai người vừa lên tiếng quát mắng, thầm hô không ổn.
Nam tử bên trái khoảng xấp xỉ ba mươi, tướng mạo tuấn dật, tên là Cung Thần, rất được Châu chủ tín nhiệm, là thị vệ thân cận của Châu chủ. Nữ tử bên phải dung mạo mỹ lệ, tên là An Huyên, hầu gái của Nhu phu nhân.
Lăng Hạ vốn cho rằng phụ thân tính toán sai lầm, đại công tử cùng Nhu phu nhân, Hà Anh quan hệ thù địch thế nhưng tuyệt đối không thể đối địch cùng Châu chủ. Chọc giận châu chủ, than phận người thừa kế của đại công tử sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Vẻ không thích lại lóe lên trên gương mặt Châu chủ rồi biến mất.
Cung Thần lúc này lại tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Mãnh tiên sinh quấy nhiễu thành Bạch Sa tới gà chó không yên, máu chảy thành sông, khiến sở trị an không dám mở cửa, vốn Cung mỗ còn tưởng ngươi là người thế nào, không ngờ lại gặp một kẻ thô bỉ như vậy, thật thất vọng."
Châu chủ nghe vậy có hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi Nhu phu nhân, Nhu phu nhân cũng nhẹ giọng trả lời.
Lăng Hạ trong lòng căng thẳng, nếu bị Châu chủ chụp mũ như vậy, ấn tượng của Châu chủ về Mãnh tiên sinh sẽ cực kỳ tệ hại. Nàng không nhịn được nói: "Cung thị vệ sao lại nói năng bừa bãi như vậy? Mãnh tiên sinh chẳng qua chỉ tự vệ thôi mà!"
"Tự vệ?" Cung Thần hừ lạnh: "Bỏ vài chục tỷ ra tự vệ? Khiến sở trị an không dám mở cửa cũng là tự vệ? Chẳng lẽ Lăng tiểu thư định nói thật ra Mãnh tiên sinh nhu nhược yếu đuối hay sao?"
Xung quanh vang lên tiếng cười khẽ.
Đường Thiên không hiểu nổi, rõ ràng gã chưa từng gặp kẻ này mà. Vì sao vừa xuất hiện đã lộ rõ địch ý mãnh liệt với gã? Đầu óc Đường Thiên tuy không được linh hoạt, thế nhưng trực giác nhạy cảm, có thể cảm nhận rõ rệt địch ý mãnh liệt của đối phương đối với gã.
Lăng Hạ đang muốn phản bác, Đường Thiên lại mất kiên nhẫn đứng dậy: "Này, muốn đánh nhau à?"
Cung Thần ngây ngẩn, Lăng Hạ cũng ngây ngẩn, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn. Trong hội trường này, ai cũng là người có địa vị, có thân phận, đâu đã gặp chuyện khiêu chiến như lưu manh đánh nhau đầu đường xó chợ như vậy.
Thấy đối phương đứng ngay ra như cây gỗ, Đường Thiên sắc mặt khinh bỉ: "Hóa ra là to mồm khoác loác!"
Cung Thần sắc mặt đỏ bừng, bị làm nhục trước mặt bao người như vậy, sao hắn chịu cho nổi? Con mắt hắn như muốn sung huyết, lập tức quay sang Châu chủ xin lệnh: "Mãnh tiên sinh khiêu chiến, Bạch Sa ta há lại không người? Thuộc hạ xin chiến!"
Châu chủ trầm ngâm: "Người tới là khách, nhưng hai người các ngươi nếu muốn có thể luận bàn một chút, điểm tới là thôi, đừng để tổn thương hòa khí."
"Rõ!" Cung Thần khom người nhận lệnh, ngẩng đầu lên nhìn Đường Thiên, ánh mắt bừng bừng sát khí: "Mãnh tiên sinh, mời!"
Hắn phi thân tới trên mặt hồ, nơi này rộng rãi thoáng đãng, có thể để hai bên chiến đấu mà không lan tới hội trường. Gương mặt hắn giả bộ tức giận vì bị làm nhục, thế nhưng trong lòng lại lạnh băng.
Tần Ngữ Nhiên mấy lần ra vào nơi ở của Mãnh Nam, đây đã không phải tin gì mới. Cung Thần tự nhận mình có đến đâu cũng chói sáng bắt mắt, nghĩ tới tên tuổi Tần Ngữ Nhiên có vang dội cỡ nào cũng phải nể mặt hắn đôi chút.
Vậy mà mấy lần mời Tần Ngữ Nhiên, đều bị nàng khéo léo từ chối.
Khi hắn thấy Mãnh Nam, lửa giận trong lòng không thể áp chế bừng lên. Hắn cố ý dùng lời nói khích bác, chính mong hình thành cục diện trước mắt. Theo người khác thấy là hắn chịu nhục phản kích. Hơn nữa hắn dụng tâm hiểm ác, trực tiếp chỉ ra thân phận người ngoài của Mãnh Nam, người Bạch Sa đương nhiên cùng chung mối thù.
Kế hoạch của hắn cực kỳ thành công, đối phương còn ngu ngốc hơn tưởng tượng của hắn, nhanh chóng lọt tròng. Hơn nữa giờ mọi người trong hội trường hầu như đều đứng ở phe hắn, nếu hắn "bất cẩn" giết Mãnh Nam, cũng không ai trách tội hắn.
Khóe miệng Cung Thần cong lên thành một nụ cười âm hiểm khó lòng nhận ra, hơn nữa, hắn nhớ tới hứa hẹn của Hà Anh, trong lòng lại càng rực lửa.
Đường Thiên vẻ mặt không cảm xúc, gã dùng Kiền Bạt đặt biệt của mình bay lên bầu trời.
Toàn trường lập tức xôn xao châm chọc, tư thế phi thân lên trời của Cung Thần cực kỳ tiêu sái, ưu mỹ cực điểm, còn tư thế bay lên của Đường Thiên trong mắt mọi người lại xấu xí khó tả. Một số người ánh mắt nhíu lại, chú ý thấy Mãnh Nam không hề dùng tới năng lượng mà là hơi nén, chẳng lẽ người này là năng chướng?
Khi hai người bay lên mặt hồ, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ hội trường.
Tần Ngữ Nhiên đã sớm tiến vào hội trường, có điều nàng ở một hoa viên hướng khác, cùng các tiểu thư quý phụ. Nàng rất không thích ở chung với đám đàn ông khác, ánh mắt hận không thể nuốt trọn lấy nàng của đám đàn ông đó khiến nàng cực kỳ khó chịu. Lúc này chứng kiến Cung Thần và Mãnh Nam đứng đối mặt trên bầu trời, nàng lập tức biến sắc.
Những nữ nhân bên cạnh nàng đã sớm xôn xao.
"Chao ôi! Cung thị vệ thật anh tuấn!"
"Rốt cuộc có thể chứng kiến Cung thị vệ ra tay rồi, thật đáng mong đợi!"
Tần Ngữ Nhiên tuy không thích Cung Thần nhưng cũng biết thực lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, có thể trở thành cận vệ mà Châu chủ tín nhiệm nhất, sao lại yếu được?
Mãnh đại ca. . . 
Một hướng khác của hội trường, hai chú cháu Bạch gia cũng lộ vẻ âu lo.
Bạch Việt than nhẹ: "Mãnh Nam vẫn còn trẻ người non dạ, mới kích đã bị lừa rồi. Xem ra đêm nay ta không thể không hoạt động chút rồi, tin rằng cái mặt già chát này của ta vẫn có tác dụng."
Bạch Hiểu sắc mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm lên hai người trên bầu trời, lắc đầu nói: "Chú hai nói vậy chẳng khác nào nghĩ Mãnh huynh thua chắc, cháu ngược lại coi trọng Mãnh huynh hơn."
Bạch Việt kinh ngạc, đứa cháu này của mình vẻ ngoài khiên tốn nhưng trong lòng cực kỳ kiêu ngạo, không ngờ lại tin tưởng Mãnh Nam như vậy, hắn cũng phải ngạc nhiên.
Để ý thấy ánh mắt của chú hai, Bạch Hiểu nhỏ giọng nói: "Chú đừng quên hắn là người đẩy lùi được Liêm Bách Quân."
Với trình độ tình báo của Bạch gia, đương nhiên nghe ngóng được lai lịch của đám hải tặc lần trước. Trong giới hải tặc, Liêm Bách Quân cũng cực kỳ nổi danh, bậc kiêu hùng này thường Bạch gia cũng không dễ dàng trêu chọc.
"Cũng đúng cũng đúng." Bạch Việt gật đầu, thấy lý do này của Bạch Hiểu cũng đầy đủ.
Bạch Hiểu cười khổ nói: "Lòng tin của cháu đối với Mãnh huynh cũng không chỉ có chừng đó. Cháu chưa từng gặp ai chăm chỉ hơn Mãnh huynh. Chú thử nghĩ xem, ngày thứ hai sau khi đẩy lùi Liêm Bách Quân, cháu gặp hắn ở đâu?"
"Ở đâu?" Bạch Việt hỏi lại theo bản năng.
"Sân huấn luyện." Bạch Hiểu chăm chú nhìn Đường Thiên giữa bầu trời, lầm bầm: "Trận chiến đó gian khổ cỡ nào. Ngay vũ khí chiến hạm cũng không chịu nổi gánh nặng bể nát, mọi người chúng ta đều vui mừng sống sót sau tai nạn, nhưng Mãnh huynh và các hộ vệ của hắn lại đang đổ mồ hôi như mưa trong sân huấn luyện. Nói thật lòng, lúc đó trong lòng cháu không có gì khác, chỉ có xấu hổ và bái phục!"
Bạch Việt không khỏi đổi sắc, hắn am hiểu quân sự, biết rõ sau khi khổ chiến con người cần nhất là thả lỏng tâm thần. Lúc này còn có thể tu luyện, ý chí người này cứng cỏi hiếm thấy.
"Hắn nói với cháu hai câu, cháu cực kỳ ấn tượng." Bạch Hiểu lầm bầm: "Câu đầu tiên là, mồ hôi sẽ không lừa người. Câu thứ hai là, hắn còn rất nhiều việc phải làm. Cung Thần tuy mạnh nhưng cháu không tin Mãnh huynh sẽ không có sức đánh trả."
Bạch Việt dáng vẻ đang suy tư đột nhiên cười ha hả: "Cháu nói vậy chú càng mong đợi trận chiến này."
Giữa bầu trời, hai mắt Đường Thiên sáng bừng, trừng mắt đối diện với Cung Thần. Trong đầu gã không có suy nghĩ dư thừa, gã cũng lười nghĩ vì sao gã này lại có địch ý với mình.
Trực giác của gã cực kỳ nhạy cảm, Cung Thần ánh mắt lạnh lùng, toàn thân bừng bừng sát ý, như con rắn độc trong bóng tối. Đường Thiên lại không hề sợ hãi, hắn nóng lòng muốn thử.
Thời gian vừa qua không ngừng kiên trì khổ luyện, lần trước giao thủ cùng Kiều Diệc An, càng khiến hắn chưa đã thèm, khí thế Cung Thần tỏa ra hôm nay không hề kém hơn Kiều Diệc An.
Đường Thiên đã quên cả miếng bánh bị làm rơi, chiến ý trong cơ thể sôi trào, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào trận chiến lần này.
Cung Thần cực kỳ bình tĩnh, Mãnh Nam trước mặt cho hắn cảm giác cực kỳ ngột ngạt như dã thú. Hắn híp mắt, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông. Vì trận chiến hôm nay hắn đã thu xếp chặt chẽ, lén lút thảo luận với Kiều Diệc An, cũng có chuẩn bị đối với phương thức tấn công của Mãnh Nam.
Hôm nay ngươi nhất định sẽ chết tại đây!
Cung Thần con mắt lạnh đi, trường kiếm chậm rãi dời vỏ. Sàn sạt, thân kiếm ma sát với vỏ kiếm tạo ra âm thanh như có vô số con sâu nhỏ đang chậm rãi bò.
"Ồ." Đường Thiên rùng mình, trong lòng hắn dâng lên cảm giác báo động, tiếng sàn sạt có điểm quỷ dị. Gã không hề do dự, dẫm Kiền Bạt dưới chân, thân hình như điện, biến mất trong không khí.
Cung Thần hơi cúi xuống, con mắt của hắn nhìn chằm chằm phía trước.
Thật nhanh!
Đã sớm nghe Kiều Diệc An nói phương thức thay hình đổi vị của Mãnh Nam rất đặc biệt, nhanh như chớp giật, hắn đã sớm chuẩn bị nhưng không ngờ tốc độ đối phương còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn.
Kiều Diệc An ở dưới quan chiến cũng hơi biến sắc, trong lòng ngơ ngác, tốc độ của gã Mãnh Nam này rõ ràng nhanh hơn lần trước! Chẳng lẽ lần trước gã còn lưu thủ? Hắn cảm thấy không đúng, nhưng mới mấy ngày sao công phu tiến bộ rõ ràng như vậy, suy đoán này khiến hắn càng ăn không ngon ngủ không yên.
Đường Thiên như một tia chớp gấp khúc uốn lượn, không ngừng va chạm giữa không trung, tốc độ kinh người, khiến Cung Thần cực kỳ áp lực.
Cung Thần cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, tâm trầm như nước, tiếp tục rút kiếm với tốc độ cực kỳ chậm rãi.
Đường Thiên bật vòng vòng bốn phía quanh Cung Thần, cũng lộ vẻ cẩn thận. Quanh người Cung Thần không chút kẽ hở, bất luận gã đánh từ góc độ nào cũng nằm trong phạm vi rút kiếm của Cung Thần.
Đường Thiên lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, sắc mặt không khỏi nghiêm nghị.
Tiếng sàn sạt như cả bầy côn trùng càng lúc càng vang dội, cảm giác nguy hiểm trong lòng Đường Thiên cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Đường Thiên biết, cần phải tấn công!
Gã hít sâu một hơi, ngươi đã không có kẽ hở, vậy ta đánh ngươi lộ ra kẽ hở!
Mười ngón tay cong cong, một đốm lửa tách ra giữa không trung, sinh trưởng với tốc độ kinh người, cực kỳ rực rỡ.
Đốm lửa này lơ lửng giữa không trung, như đom đóm mùa hè trên bờ ruộng, như mộng như ảo, đom đóm vây quanh Đường Thiên, lúc này không chút sát ý, bình thản tĩnh lặc tới kỳ lạ.
Rất nhiều người đã sớm nghe nói võ kỹ của Mãnh Nam tinh xảo hoa mỹ, lúc này tận mắt chứng kiến, ai nấy há hốc mồm, đứng chết trân tại chỗ.
Trường kiếm của Cung Thần hoàn toàn xuất vỏ, Đường Thiên lúc này mới nhìn rõ, trường kiếm của gã do vô số con sâu nhỏ bé trong suốt tụ lại mà thành.
Trường kiếm của Cung Thần run lên, thân kiếm hóa thành một cơn mưa côn trùng, mang theo tiếng sàn sạt sởn cả tóc gáy đánh về phía Đường Thiên.
Đường Thiên ánh mắt nghiêm nghị, nhẹ nhàng vung tay, đom đóm đầy trời bay về phía cơn mưa côn trùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.