Hai người họ liên tiếp lên tiếng cũng đã đại diện cho thái độ của nhà họ Khổng, trong tình hình này, nhìn khắp Đông Vực còn ai nói giúp Tiêu Chính Văn nửa lời?
“Tiêu Chính Văn, muốn trách chỉ có thể trách anh tạo nghiệp quá nặng, đắc tội với tất cả mọi người thiên hạ, bây giờ, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không muốn bảo vệ anh!”
Điền Khải cười nhạt, trên mặt đầy vẻ đắc ý!
“Tiêu Chính Văn, thật ra ban đầu, tôi thật lòng muốn làm đồng minh với anh! Đáng tiếc anh lại vì một người bình thường trong thế tục mà đã bỏ qua cơ hội này!”
“Dù vậy, tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn, nhưng anh lại u mê không tỉnh ngộ, cố chấp đánh lén chúng tôi, thậm chí còn ra tay tập kích giết thế tử Thánh Giáo Đình!”
“Chúng tôi cũng là vì làm dịu cơn giận của Thánh Giáo Đình mới bất đắc dĩ nhường lại thành Đại Phong cho Thánh Giáo Đình!”
“Dù gì chúng tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn các đại tông môn Đông Vực máu chảy thành sông! Mà tên đầu sỏ Tiêu Chính Văn anh chẳng lẽ không nên trả giá cho chuyện này sao?”
Điền Văn lại dùng dáng vẻ trách trời thương dân, đứng trên đỉnh đạo đức, đẩy tất cả tội vạ lên người Tiêu Chính Văn!
Còn bản thân hắn lại xuất hiện trước mặt dân chúng như một đấng cứu thế!
“Tôi nghĩ lát nữa anh sẽ phải đổi giọng, thậm chí sẽ quỳ xuống cầu xin tôi!”, Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười, căn bản không hề giải thích!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927673/chuong-4411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.