Tiêu Chính Văn vừa nói ra, sắc mặt Điền Văn u ám trong nháy mắt.
“Tiêu Chính Văn, việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vậy thôi, gạt bỏ trò lừa bịp của anh đi!”
Chuyện bán đứng thành Đại Phong lan truyền đã khiến cả thành dậy sóng, các tông môn lớn khắp Đông Vực đều lên án!
Bây giờ dưới Thiên Kính, Tiêu Chính Văn lại nói rõ chuyện này ra càng làm cho mặt mũi Điền Văn mất sạch!
Nhà họ Khổng cũng có một quy định bất thành văn, bán nước thì có thể, nhưng phải bán sau lưng, ngoài mặt vẫn cần phải có đạo đức hàng đầu, chèn ép những trung thần lương tướng!
Nhưng chuyện bán đứng thành Đại Phong, bất kể thế nào cũng là anh em Điền Văn và người nhà họ Khổng chịu thua thiệt, tương đương với xác thực thân phận giặc bán nước của họ!
Đây cũng không phải chuyện gì tốt đẹp với Điền Văn!
Lỡ như danh vọng của hắn bị đạp xuống vì chuyện này, rất có thể nhà họ Khổng sẽ bỏ rơi hắn, nâng đỡ Điền Khải!
Nghĩ tới đây, Điền Văn bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Vùng ngoài lãnh thổ vốn không phân chia quốc gia, vả lại, các người cũng không phải người Đông Vực!”
“Thậm chí có thể nói không khoa trương chút nào, các người vô lễ xâm chiếm thánh địa Đông Vực vốn là tội nhân của Đông Vực! Hơn nữa, ai cho phép người trong thế tục chiếm cứ Đế Khư?”
Một câu nói của Điền Văn đã quy chụp Tiêu Chính Văn thành kẻ xâm chiếm bất hợp pháp!
Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927672/chuong-4410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.