“Cậu chủ, cậu Tiêu không phải đầu sỏ đánh lén các cậu chủ Chiến Quốc!”
Vẻ mặt Thanh Liên lạnh như băng mở miệng nói.
Ở thời khắc cực kỳ trọng yếu này, phủ thành chủ thành Thiên Đô vẫn đứng về phía Tiêu Chính Văn, giờ phút này, đám cao thủ của phủ thành chủ cũng đang trên đường tới Đế Khư!
Nhưng lúc này, trên bầu trời Đế Khư đã có một đám cao thủ đứng đầy, cho dù là khí tức của đám người Tần Lương Ngọc cũng bị áp chế chặt chẽ.
Ngay khi Thanh Liên vừa dứt lời, Tư Không Phàm bước về phía trước một bước, uy áp bao phủ quanh người, ngẩng đầu nhìn Thiên Kính trên đỉnh đầu, cười nhạt nói: “Cậu ta có phải đầu sỏ hay không, không phải một mình cậu ta nói là được!”
“Hơn nữa, bất kể cậu ta giải thích chuyện này thế nào cũng phải cho các thế lực một câu trả lời thỏa đáng, tôi nói không sai chứ, cậu Tiêu!”
Không chỉ Tư Không Phàm, ánh mắt hai anh em Điền Văn cũng lạnh như băng nhìn vào sâu trong Đế Khư!
Tiêu Chính Văn bước ra khỏi sân nhà, đi tới đình nghỉ mát trên đỉnh núi, hai tỳ nữ thành Thiên Đô bên cạnh đã pha sẵn trà thơm cho Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nâng ly trà lên thưởng thức tỉ mỉ như không có chuyện gì xảy ra, tựa như bầu trời đông nghịt người cũng không liên quan gì đến anh!
Trong tình huống binh đến tận cửa, Tiêu Chính Văn còn có thể bình tĩnh như vậy, ngay cả Điền Văn cũng không khỏi híp mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927670/chuong-4408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.