Đệ tử canh cửa đưa chiến thư ra, trên đó có biết ba chữ Khổng Thiên Tường.
Nhìn thấy ba chữ này, Khổng Thế Phương suýt ngất ngay tại chỗ.
Còn chê nhà họ Khổng chưa đủ mất mặt hay sao?
Cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà cũng dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn?
Không nói đến việc mất mạng vô ích, quan trọng là mất mặt nhà họ Khổng.
Đây không phải là vấn đề về thực lực, mà là vấn đề về chỉ số thông minh. Lẽ nào muốn tất cả mọi người đều chê cười nhà họ Khổng đã không có thực lực, lại còn không có não sao?
Quan trọng nhất là bây giờ nhà họ Khổng không thể đắc tội với Tiêu Chính Văn thêm nữa, vì vẫn còn mấy trăm đệ tử bị mắc kẹt trên núi Thái Thương.
“Cậu có thể cho tôi vào trong một lúc không? Tôi đảm bảo sẽ ra nhanh thôi!”, Khổng Thế Phương cười nói.
“Vào trong? Anh Tiêu nói rồi, ông chỉ có thể đợi ở cửa, tiến vào nửa bước chính là thách đấu với phủ thành chủ chúng tôi!”, đệ tử vừa nói vừa đưa tay chạm vào kiếm ở hông.
Anh ta chỉ là một đệ tử bình thường nhất trong phủ thành chủ, nhưng lại đại diện cho phủ thành chủ ở thành Thiên Đô.
Hơn nữa, trong phủ thành chủ, ai mà không biết Tiêu Chính Văn là khách của Thanh Liên?
Ý của Tiêu Chính Văn chính là ý chủ thành chủ Thanh Liên, ai dám làm trái?
Từ điểm này, đừng nói là khổng Thế Phương, ngay cả ông lão Trục Nhật và Mạnh Hồng Nho đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927440/chuong-4178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.